Văn Trạch và hai vị đại tướng kia nhìn đến đau răng, Ngưu Hữu Đức thằng nhãi này cũng được coi là ngân giáp thiên binh cấp thấp nhất sao? Cấp trên Ngũ trưởng, Bách phu trưởng và Thiên tướng đều phải nhìn mắt hắn mà hành sự, rốt cuộc ai là cấp trên của ai đây?
Quảng Mị Nhi rụt rè đi sát lại, nhưng lại không dám nhích lại gần thân thể của bằng hữu mình, nói:
- Ngưu đại ca, đều do lỗi của muội, là muội gây phiền phức cho huynh.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Mị Nhi việc này không liên quan gì đến muội, muội chỉ bị người khác lợi dụng mà thôi muội không hiểu rõ, nhưng người nhà muội đương nhiên sẽ hiểu rõ.
Lúc này có một đám người từ trên trời hạ xuống, Mục Vũ Liên nghe thấy cấp dưới tấu trình, vội vàng dẫn một nhóm thủ hạ cấp tốc đuổi tới, hai vị phó tổng trấn Đông Cửu Chân và Xích Yên cũng ở đây.
Sau khi hạ xuống đất vừa nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc của mọi người đều ngưng trọng.
Mục Vũ Liên còn tốt một chút, Đông Cửu Chân và Xích Yên lại âm thầm kêu khổ, Ngưu đại tổ tông của ta, ngươi làm cái gì đây, đã bị cách chức xuống thấp nhất rồi vẫn không chịu yên tĩnh, hôm nay chính là Viên Khánh của Thiên Đình ngàn năm mới có một lần, thoáng cái giết chết nhiều quý tử quyền quý như vậy, thật đâm thủng trời rồi.
Đám người Mục Vũ Liên trước tiên hành lễ với ba người Văn Trạch, ba người khoát tay một cái, vội vàng lách mình đứng xa ra một chút, trước khi việc này chưa có kết luận, không muốn bị cuốn vào trong chuyện này để bị vạ lây.
- Tiểu nhân tham kiến tổng trấn đại nhân, tham kiến hai vị phó tổng! - Miêu Nghị chắp tay hành lễ.
Mục Vũ Liên, Đông Cửu Chân và Xích Yên không dám kinh thường Miêu Nghị, vội vàng chắp tay hồi lại một lễ. Sau đó ba người đứng đằng trước Miêu Nghị, trầm giọng hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Ba người Văn Trạch ở xa xa lại một lần nữa nhìn đến đau răng, phát hiện Hắc Long Ti này loạn rồi, cấp trên đã giải tán Hắc Long Ti rồi, cũng thai máy hoàn toàn Hắc Long Ti rồi, thế nhưng lại không có cách nào loại bỏ được uy vong cảu Ngưu Hữu Đức ở Hắc Long Ti, ngay cả mẹ nó lãnh đạo cấp cao của Hắc Long Ti nhìn thấy Ngưu Hữu Đức cũng phải khách khí, người cấp dưới dám quản Ngưu Hữu Đức mới lạ đấy.
- Haiz! Xem ra Hắc Long Ti này in dấu ấn rất sâu với Ngưu Hữu Đức rồi, cho dù có điều Ngưu Hữu Đức đi cũng vô dụng, linh hồn còn ở đây, người tiến vào Hắc Long Ti này đều phải chịu ảnh hưởng, cũng phải lấy trận chiến ở Tây Đinh Vực làm kiêu ngạo! - Văn Trạch lắc đầu lên tiếng.
Một vị Hồng giáp đại tướng khác cũng cười, nói:
- Ta cũng đã nhìn ra, cho dù không có chúng ta ra mặt, ở đây cũng vẫn là địa bàn của Ngưu Hữu Đức, đám người kia cũng không có cách nào thực hiện được ý muốn của mình, Ngưu Hữu Đức chỉ không muốn những người khác của Hắc Long Ti rước lấy phiền phức mà thôi, cho nên mới tìm chúng ta ra mặt trấn áp. Ta nói mấy người kia cũng thực là, chọc ai không được chạy đến địa bàn của Ngưu Hữu Đức chọc Ngưu Hữu Đức làm gì, cũng không nhìn xem tên tiểu tử này là loại người gì, ngấm ngầm giở trò lại không ngờ những tên công tử ăn chơi trác táng này lại tự lấy đá đập vào chân mình, lần này cấp trên lại vui vẻ rồi.
Còn có một vị khác lắc đầu nói:
- Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, không trách được bốn nhà đều muốn chiêu mộ. Ngưu Hữu Đức này có thể sống đến ngày hôm nay quả nhiên cũng có chút tài năng.
Còn Miêu Nghị ở bên đó cũng không giấu diếm đám người Mục Vũ Liên trực tiếp nói rõ là có người muốn hạ độc thủ với hắn, quá trình phản kích cũng nói rất rõ ràng.
Sau khi nghe xong, ba người Mục Vũ Liên thở phào một hơi, cách làm của Miêu Nghị cũng cố gắng tránh khỏi liên lụy đến Hắc Long Ti, cũng là có lý do, cho dù cấp trên muốn truy cứu đến cùng, không thể nào liên lụy đến Hắc Long Ti được, làm không tốt lại trút giận lên một mình Miêu Nghị.
Ly Cung, bên trong vườn vui vẻ, thích chí, quân thần dự tiệc rượu, Thiên Đế ngồi ở trên cao, gia quyến của các đại thần đến bái kiến sau khi lĩnh thưởng đều đã lui xuống cả.
Nữ quyến của các nhà do Thiên Hậu lộ thiên chiêu đãi yến tiệc, không lộ thiên cũng không được, các phi tử trong hậu cung cũng không phải là số lượng nhỏ, thiếp thất của các đại thần cấp dưới cũng không ít, Ly Cung mặc dù rất rộng lớn nhưng cũng không có chỗ nào rộng lớn như vậy có thể đồng thời chứa được nhiều người dự tiệc đến vậy.
Hôm nay quân thần bỏ đi việc công không nói đến, ăn uống nói chuyện, ngược lại cũng rất vui vẻ hòa thuận.
Khấu Tranh được thủ vệ dàn xếp, tùy ý đi vào điện, đi đến bên cạnh Khấu Lăng Hư cúi người xuống, lặng lẽ truyền âm bên tai Khấu Lăng Hư, nói:
- Phụ thân... xảy ra chuyện rồi, Ngự Điền bên đó, Ngưu Hữu Đức giết hơn mười tử đệ của các đại thần, cháu trai của Doanh Cửu Quang, con nối dõi của cấp dưới của Nguyên Soái, Tinh Quân, Hầu gia cũng đều có trong đó.
Khấu Lăng Hư mặt đang tươi cười với người đối diện, nâng chén nhấp một ngụm quỳnh tương ngọc dịch (rượu ngon) vào trong miệng suýt chút nữa bị sặc chết, sắc mặt kịch biết, cố gắng thi pháp ngăn chặn không ho ra, bỗng nhiên quay đầu sang, truyền âm hỏi:
- Tên gia hỏa đó điên rồi sao? Trước đó con không căn dặn hắn bảo hắn phải kiềm chế sao?
- Căn dặn rồi, nói rất rõ ràng rồi.
- Con không phái người đi xem sao?
- Hắn nói trong lòng hắn chắc chăn có thể ứng phó được.
- Hồ đồ!
- Phụ thân việc không hỏng bét như người nghĩ đâu. Ngưu Hữu Đức mưu định mà sau đó động... - Khấu Tranh bẩm báo toàn bộ sự tình.
Sau khi nghe xong sắc mặt Khấu Lăng Hư có hơi bớt giận, ánh mắt liếc nhìn mấy vị đang ngồi, khóe miệng nhếch lên một tia chế giễu, nói:
- Ta đã nói tiểu tử kia không phải là người đến một chút nặng nhẹ cũng không biết, xem ra là có người mang đá đập vào chân mình, có ý tứ! Không được lơ là, con đích thân đi xem một chút, xem có sơ xuất gì không... con đích thân tự thủ bên cạnh hắn, đừng để người khác lợi dụng sơ hở, có việc gì lập tức dùng tinh linh liên hệ với ta.
- Vâng! - Khấu Tranh trả lời rồi nhanh chóng rời đi.
Tả đốc trấn ất vệ Đại đô đốc Hoa Nghĩa Thiên sau khi nhận được tinh linh truyền tin, cũng lặng lẽ đứng lên đi đến đằng sau Tả đốc vệ Chỉ huy sứ Phá Quân truyền âm lẩm bẩm, hai mắt Phá Quân trợn lên một chút, rồi lại từ từ cụp mí mắt xuống. gật đầu một cái tỏ ý đã biết.
Hoa Nghĩa Thiên vừa lui xuống, ánh mắt Phá Quân liếc nhìn Khấu Lăng Hư, kết quả phát hiện Khấu Lăng Hư đang cười tủm tỉm nâng chén kính hắn từ phía xa, biết lão gia hỏa Khấu Lăng Hư đó đang đắc ý cái gì, bị người ta đào đi nhân tài thủ hạ rồi trong lòng mới tức giận, Phá Quân đảo mắt không thèm để ý đến Khấu Lăng Hư, nghiêng đầu tự mình cuống cạn ly rượu bên cạnh mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...