Hiên Viên Trác hỏi:
- Ăn nói hàm hồ, vừa rồi ngươi còn nói là ngươi và Vân Tri Thu là bằng hữu, trước đây các ngươi chỉ là bằng hữu, sao lại thành Chử Tử Sơn muốn cướp nữ nhân của ngươi?
Miêu Nghị trả lời:
– Ta trước kia đã từng theo đuổi nàng, nàng nói không muốn xuất giá nữa, trước việc ta hết lần này đến lần khác theo đuổi, nàng cũng chấp thuận ta, nếu ngày nào đó nàng nguyện ý xuất giá, sẽ không gả cho người khác, chỉ gả cho ta. Chử Tử Sơn không làm ra hôn sự, ta và Vân Tri Thu chính là bằng hữu, Chử Tử Sơn làm ra hôn sự, Vân Tri Thu chính là nữ nhân của ta! Hầu gia, giả sử có người muốn cướp nữ nhân của ngươi, ngươi sẽ phản ứng thế nào?
Mọi người nghe xong mà đau răng, người khác không làm ra hôn sự chính là bằng hữu, làm ra hôn sự chính là nữ nhân của ngươi, đây là cái đạo lý gì thế?
Độc Cô Vô lạnh lùng quát một tiếng:
- Ngưu Hữu Đức, là Hiên Viên Hâu (Chính là Hiên Viên Trác) đang thẩm vấn ngươi, không phải là ngươi đang thẩm vấn Hiên Viên Hầu.
Hiền Viên Trác cũng không để ý câu hỏi ngược lại của Miêu Nghị, chỉ nhằm vào chủ đề ép hỏi:
- Cho dù là trùng hợp, lẽ nào ngươi ở Tây Đinh Vực tập kết nhân mã cũng là trùng hợp ư? Việc trùng hợp này có phải là quá nhiều không?
Miêu Nghị trả lời:
- Quả thực là ta có tâm tư lợi, muốn được tới thăm Vân Tri Thu, bản thân ta cũng không ngờ là sẽ gặp phải chuyện như thế này.
Hiên Viên Trác hét lên:
- Lúc Chử Tử Sơn đem người chạy đến vì sao ngươi lại không nói rõ thân phận của mình, mà lại ra tay tương kỳ sát hại tàn nhân như vậy?
Miêu Nghị trả lời:
- Điểm này trong khẩu cung lúc trước ta cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Chử Tử Sơn cũng chưa cho ta cơ hội nói rõ thân phận, vừa nhìn thấy bọn ta lấy ra trang bị chế thức của Thiên Đình đã hạ lệnh tấn công, là hắn động thủ trước, chẳng lẽ muốn bọn ta ngồi yên chờ chết hay sao? Chử Tử Sơn không cho ta cơ hội vặn hỏi, ta mới phản kích lại, rất nhiều người đều chính mắt nhìn thấy, không phải Ngưu mỗ ăn nói hàm hồ!
Hiên Viên Trác lại hỏi:
- Đào phạm đâu? Giang Nhất Nhất và “Vân Tri Thu” giả đó đi đâu rồi?
Miêu Nghị trả lời:
- Ta đã thông báo, bọn họ chạy rồi.
Hiên Viên Trác cười lạnh nói:
- Ngươi với năm vạn đại quân có thể đánh tan trăm vạn tinh nhuệ đại quân, chính là hai tên đào phạm đó lại có thể từ chỗ trọng binh vây khốn chạy ra được, ngươi có tin không?
Miêu Nghị trả lời:
– Ta quả thực khó có thể tin được, nhưng sự thật xác định như vậy. Rõ ràng đã chế trụ được hai người đó, đột nhiên lại thoát khỏi tay ta, ta lập tức vung kiếm chém giết, ai biết được đối phương lại phất ống tay áo một cái. Hồng tinh bảo kiếm trong tay ta lập tức hóa thành bột phấn, còn suýt chút nữa bị hắn giết trở tay không kịp. Đợi đến khi ta đánh trả, hai người đó đã giống như chui xuống đất lặn xuống nước, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, đại quân của ta tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thấy tung tích.
Trong tay Hiên Viên Trác xuất hiện một khối ngọc điệp (sách vở), nói:
- Lần trước ngươi nói là vì nhận được tin tức mới biết Giang Nhất Nhất cưỡng ép con tin nên ngươi mới đi, cho nên ngươi mới dẫn quân đi bắt Giang Nhất Nhất, là thế này phải không?
Miêu Nghị trả lời:
- Đúng vậy!
Hiên Viên Trác lại hỏi:
- Không biết là người nào cho ngươi tin tức đó?
Miêu Nghị trả lời:
- Một người quen cũ ở Tây Đinh Vực.
Hiên Viên Trác:
- Người quen cũ của ngươi sao biết được phương hướng Giang Nhất Nhất bỏ trốn?
Miêu Nghị trả lời:
- Là vì chính hắn là một thành viên trong đoàn nhân mã đuổi theo Giang Nhất Nhất, biết được chỗ của ta.
Hiên Viên Trác:
- Nói cụ thể một chút, rốt cuộc là ai?
Miêu Nghị:
- Một vị phó thống lĩnh của Tây Đinh Vực, gọi là Chu Lang!
Hiên Viêm Trác:
- Cũng chính là nói, hắn có tinh linh truyền tin liên hệ với ngươi?
Miêu Nghị:
- Đúng!
Hiên Viên Trác:
- Ngươi sẽ không nói cho ta biết, ngươi và hắn đã bị thất lạc mất tinh linh liên hệ chứ?
Miêu Nghị:
- Vậy cũng không phải.
Hiên Viên Trác:
- Vậy giao ra đây, Lưu Tác thẩm tra vật chứng! - Nói xong nghiêng đầu một cái, có người đi tới giải trừ cấm chế trên người Miêu Nghị.
Miêu Nghị vung tay đưa ra một chiếc tinh linh, lập tức có người tới lấy đi.
Lúc này Địa Thân Tinh Vực Tả giám quân Độc Cô Vô đặt câu hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, trăm vạn nhân mã của Tây Đinh Vực bao vây ngươi, lúc chiêu hàng bộ của ngươi, sao ngươi dám hạ lệnh tân công?
Cổ họng Miêu Nghị lớn mấy phần, nói:
- Độc Cô đại nhân, vì sao nói ra những lời như vậy! Cận vệ quân là cận vệ của Bệ hạ, đâu có đạo lý đến xin hàng! Ngươi sao lại không nói trăm vạn nhân mã kia vì sao không lui đi, sau khi lui xuống Ngưu mỗ cũng chạy không nổi, đúng sai đen trắng tự sẽ biện minh giống như ngày hôm nay, nhưng bọn họ lại muốn bao vây Cận vệ quân, chính là có dụng ý gì?
Độc Cô Vô nói:
- Ở đâu ra dụng ý gì, bọn họ chỉ muốn ép các ngươi đâu hàng mà thôi.
Miêu Nghị tức giận nói:
- Ngưu mỗ thân là nhất quân thống soái, làm sao có thể ngông cuồng đem tính mạng của mấy vạn huynh đệ thủ hạ cắt đứt đây, lúc đó cho dù có một tia hi vọng thoát thân, ta cũng không muốn xảy ra trận đại chiến đó, mạng của ta chỉ có một, cũng không muốn đi mạo hiểm. Độc Cô đại nhân có thể nhìn những huynh đệ dưới trướng của Ngưu mỗ còn sống sót kia đã thành bộ dạng gì rồi. Mạng cũng là nhặt về từ cõi chết, nếu không phải là thân rơi vào trong tuyệt cảnh, ai nguyện ý đi liều mạng đánh một trận đây? Ngưu mỗ ở đây khẳng định, trăm vạn tinh nhuệ của Tây Đinh Vực lúc đó chính là muốn dồn bọn ta vào chỗ chết, căn bản không
cho bọn ta con đường sống!
- Ngươi khẳng định ư? Bằng chứng đâu? - Độc Cô Vô đưa tay ra đòi bằng chứng, hùng hổ hăm dọa, nói: - Là ngươi hạ lệnh ra tay trước bọn họ mới phản kích lại, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định bọn họ muốn dồn các ngươi vào chỗ chết, lấy bằng chứng ra đây, không có bằng chứng thì đừng nghĩ đến việc ở đây nói lung tung!
- Không cần bằng chứng! Ngưu mỗ thân là Ngự Viên tổng trấn, dẫn quân vì bệ hạ thủ vệ, há có đạo lý đầu hàng sao, người mạo phạm thiên uy...- Miêu Nghị đột nhiên vung tay ra, chỉ lên mặt Độc Cô Vô, tức giận quát lớn:
- Giết! cho dù là chiến đấu đến mức chỉ còn một binh một tốt, cũng tuyệt đối không đầu hàng!
Trong lầu các trầm mặc một hồi, mấy người phụ trách vùi đầu vào ghi chép cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc!
Độc Cô Vô nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, biểu tình trên mặt âm tình bất định, nhưng lại bị chụp mũ nên không có lời nào để nói, hơi suy nghĩ lại, quát lên:
- Chử Tử Sơn bị ngươi dùng cực hình thiên đao vạn quả (chém nghìn vạn nhát đao), ngươi nói sao? Không có chuyện gì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...