Nhóm người này không phải ai khác mà chính là đám người Câu Việt, Tả Nhi, Đường Hạc Niên, Đoạn Hồng.
Hai mẹ con Mị nương đeo lên vải che, ba phương còn lại cũng có ba tên nữ tử mặt mang vải che.
Bốn phương đã thám tính được thời gian Miêu Nghị đến nơi, đều đến xem tình hình bên phía Miêu Nghị để làm chuẩn bị, ai ngờ lại không hẹn mà gặp ở nơi này.
Bốn người Câu Việt, Tả Nhi, Đường Hạc Niên, Đoạn Hồng đều rất là quen thuộc, cùng là người quen nhận thức đã lâu, cho dù hóa trang, nhưng chỉ cần chạm mặt lập tức nhìn ra đối phương là ai.
Bốn phương chính đang đánh giá lẫn nhau, còn chưa kịp nói chuyện, mặt ngoài đột nhiên truyền tới tiếng quát của Miêu Nghị, ngay sau đó liền phát hiện cảnh lộn xộn trên Thiên phố, cửa hàng đóng cửa đuổi khách, khắp nơi trên phố đều là người chạy loạn, không khác gì phàm nhân gặp quỷ
Đặc biệt nơi thành đông mà bọn họ đang đứng, cơ hồ là chưởng quỷ của nhà nhà hộ hộ đều dẫn theo kẻ hầu bỏ trốn, bởi vì cách Ngưu Hữu Đức gần nhất. Sợ gặp tai ương, phải tránh xa một chút, rất nhanh liền chay sạch trơn, ngược lại có vẻ rất thanh tịnh.
Cảnh tượng ấy thực sự quá tráng quan, khiến bốn phương đều có phần bất ngờ, Câu Việt, Tả Nhi, Đường Hạc Niên, Đoạn Hồng đối mặt nhìn nhau.
Tả Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Đúng thật là ác danh viễn dương!
Nàng không có cảm tình gì với Miêu Nghị cả, bởi thế nói chuyện không hề khách khí, nếu không phải đến bước này. Nàng cần gì chui mình đến đây.
Còn Doanh Nguyệt mang theo che mặt ở bên cạnh nàng thi đã từng gặp qua Miêu Nghị trong Ngự viên lúc Chiến Như Ý vào cung, nàng tịnh không có hảo cảm với Miêu Nghị, thật sự là bởi Miêu Nghị kết oán với Doanh gia quá sâu, cái chết của đường huynh Doanh Diệu cũng có liên quan đến Miêu Nghị, Miêu Nghị lại từng quét qua cửa hàng tại Thiên phố của nhà nàng, cộng thêm chuyện Miêu Nghị quấy rối trong ngày đại hỉ Chiến Như Ý khiến mặt mũi Doanh gia mất hết, có thể có hảo cảm với Miêu Nghị mới là lạ, trong đám bằng hữu mỗi khi nói đến Ngưu Hữu Đức đều không có lời gì hay.
Chính bởi như thế, nên trước chuyện lần này Doanh gia đã nói rõ với Doanh Nguyệt rằng nàng không đồng ý cũng phải làm, chính là muốn nàng hy sinh, tính là kế thừa Chiến Như Ý. Bởi thế Tả Nhi cũng không cần giữ ý, nói xấu Miêu Nghị ngay trước mặt nàng.
- Đến nhận mặt. Không ngờ mặt còn chưa thấy, đã thấy được uy danh người người run sợ, cảnh này đúng là hiếm thấy, cũng tính là không uổng chuyến này.
Đường Hạc Niên nhìn thấy cảnh loạn lạc trên đường phố, ha ha cười một tiếng, có mấy phần ý vị trêu chọc, lần này hắn tới là có mục đích khác, mang theo Khấu Văn Lục chỉ là ngụy trang, bởi thế một ít lời nói cũng không có gì cố kỵ.
Khấu Văn Lam bên người Đường Hạc Niên lấy ra khăn tay xoa xoa mặt. Thầm thì nói:
- Còn thế này nữa?
Sau khi cải sang cũng không bỏ được thói quen từ lâu, hắn không ngờ lão bộ hạ Ngưu Hữu Đức của mình lại có sức uy hiếp khủng bố tới Thiên phố như vậy, chính mình tựa hồ cũng làm qua Thiên phố đại thống lĩnh, làm sao không thể hội được cảm giác này?
Nghe được có người kinh hoảng kêu lên “Ngưu Hữu Đức tới”, vừa kêu vừa chạy trốn, lại thêm những lời của Tả Nhi cùng Đường Hạc Niên, Quảng Mị Nhi nhịn không được run run nói:
- Ngưu Hữu Đức đáng sợ như vậy ư?
Nàng cũng thường xuyên đến Thiên phố du ngoạn, tuy địa điểm tới không phải là Thiên phố nơi này, nhưng chưa từng gặp qua Thiên phố loạn thành như vậy. Cho dù là cùng theo phụ vương đến Thiên phố, cũng không thấy được người người sợ hãi như bây giờ! Nương cư nhiên lại muốn gả mình cho một người đáng sợ như vậy...
- Là Mị nhi ư?
Nghe được thanh âm Mị nhi, nữ tư che mặt bên người Đường Hạc Niên thử thăm dò một tiếng, chính là Khấu Văn Lục, tứ tỷ của Khấu Văn Lam.
- Lục tỷ tỷ!
Quảng Mị Nhi vui mừng. Hai tay gạt vải sa che mặt ra, đầy mắt hiếu kỳ.
Khấu Văn Lục cũng xốc vải sa lên. Lộ ra nét mặt thanh tú, rất là đoan trang, khẽ cười nhẹ.
- Lục tỷ tỷ, làm sao ngươi tới?
Quảng Mị Nhi lập tức cao hứng bước lên kéo lấy tay nàng.
Ai ngờ nữ tử che mặt bên người Đoạn Hồng cũng xốc vải sa lên, lộ ra một giai lệ tuyệt sắc mặt như trăng tròn, mắt đẹp sáng ngời môi đào nhoẻn lên ý cười:
- Lục tỷ tỷ, Mị nhi muội muội.
Hai nữ quay đầu nhìn lại. Quảng Mị Nhi vui vẻ nói:
- Yến tử tỷ tỷ!
Ba người tụ lại với nhau, lại bất giác nhìn Sang Doanh Nguyệt. Doanh Nguyệt vốn không muốn lộ diện, nhưng lúc này vẫn phải bất đắc dĩ chầm chậm tháo vải sa xuống, lộ ra kiều dung như hoa, khẽ nhướng môi, mang theo một tia ý cười gượng gạo, nói:
- Lục tỷ tỷ, Yến tử tỷ tỷ, Mị nhi muội muội.
Nàng đã đại khái đoán ra được mục đích tới đây của ba vị này.
Mấy người địa vị tương đương, đều thường xuyên chơi đùa cùng nhau, các nhà tranh đấu lẫn nhau song không ảnh hưởng gì tới điều này, nếu nhà ai bị đấu sụp, tự nhiên cũng đứt đi lui tới.
Chẳng qua rất nhanh bốn người lại nhìn sang Mị nương đang che mặt, Quảng Mị Nhi âm thâm thở dài, Hạo Khinh Yến ngập ngừng nói với Mị nương:
- Ngươi là?
Đoạn Hồng quyết đoán ngắt lời nói
- Tiểu thư, không được hồ nháo.
Trong ngữ khí mang theo vẻ quở trách.
Có thân phận của một số người lòng dạ tự mình biết rõ là được rồi, vạch trần ra, toàn bộ mọi người ở đây đều phải cúi đầu hành lễ, ngược lại bất lợi cho chuyện mà mình muốn làm.
Câu Việt cũng không muốn Mị nương xuất đầu lộ diện trong trường hợp này, xoay người lách mình nhảy lên đầu tường, những người còn lại lũ lượt theo gót, thủ vệ cũng không ngăn trở, ngược lại còn dẫn bọn họ lên lầu các trên đầu tường, bởi vì trước đó sớm đã có người thông báo, nếu không đường đường Thiên phố phó đại thống lĩnh Phương Lập Hoành cũng sẽ không thủ ở trên đầu thành.
Chẳng qua lúc này Phương Lập Hoành đã cả kinh đến trợn mắt há mồm, hai tay phù lên bờ tường, mở to tròng mắt sững sờ coi chừng nhân mã ngoài thành, Ngưu Hữu Đức? Cư nhiên là gia hỏa này! Mang theo nhân mã sát khí đằng đằng chạy tới đây làm gì? Hắn ẩn ẩn đoán được điều gì, vừa nghĩ tới Vân Tri Thu còn ở trong thủ thành cung, tâm can phát run, sau lưng ứa mồ hôi lạnh, Chử Tử Sơn đường đường Đô thống Dậu đinh vực đều bị thanh trừ! Còn có cái gì mà thằng điên này không dám làm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...