Phi Thiên

Nhưng không biết tại sao, không đề cập tới đến chuyện xuất giá thì thôi, vừa nhắc tới chuyện xuất giá, hắn đột nhiên có chút lo lắng, nữ nhi đáng yêu như vậy sớm muộn cũng phải rời khỏi hắn, sớm muộn cũng bị nam nhân khác cướp đi, cho dù hắn thân là Thiên Vương cũng không ngăn được, một trận cảm giác vô lực và không nỡ cùng xông lên đầu.

Trước đó hắn cũng không hoàn toàn chối từ lời nói của Mị Nương, hắn cũng đích xác muốn giữ nữ nhi này bên cạnh thêm mấy năm, có thể ở thêm mấy năm cũng được, dù sao nữ nhi của hắn cũng không lo lấy chồng, gấp cái gì, chẳng qua không ngờ sẽ phải xuất thủ nhanh như vậy, mặc dù biết sớm muộn sẽ gặp phải ngày này, nhưng vẫn còn có chút không nỡ.

Câu Việt quan sát sắc mặt của hắn lại bổ sung thêm một câu:

- Thành ý của Vương gia nói là lý do từ chối tốt nhất để hạ thấp người khác nâng cao bản thân lúc làm mối, thành ý như thế tất nhiên phải nhét vào trong phạm vi suy nghĩ của Ngưu Hữu Đức, dù sao quan hệ đến tiền đồ của hắn. Tiểu thư Mị nhi xinh đẹp lại càng đả động giới hạn của Ngưu Hữu Đức, theo lão nô biết tam gia còn lại không thể lấy ra thân quyến nào chưa lập gia đình xinh đẹp hơn Mị nhi tiểu thư. Mị nhi tiểu thư vừa ra, thành ý của Vương gia và vẻ xinh đẹp của Mị nhi tiểu thư cũng là thứ tam gia khác không thể so sánh, vừa bắt đầu Vương gia đã chiếm ưu thế, cũng đã vượt qua tam gia còn lại, có thể chiếm tiên cơ vẫn tốt hơn không chiếm tiên cơ.

Nói đến đây hắn cũng dừng lại, những gì nên nói cũng nói cả rồi. Về phần quyết định như thế nào không phải là thứ hắn có thể làm chủ.

Đôi mắt Mị Nương vụt sáng nhìn hắn, lại chuyên về phía Nghiêm Lệnh Công chờ đợi quyết định của hắn

- Ài! Nếu đã như vậy. Vậy hãy để cho Mị nhi thành thân đi.

Nghiễm Lệnh Công khẽ thở dài, coi như làm ra quyết định cuối cùng.

Mị Nương mừng rỡ, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Cầu Việt cũng muôn mở miệng, lập tức ngậm miệng, đàng hoàng lắng nghe.


- Vương gia, bên phía Ngưu Hữu Đức, dù chúng ta có nói Mị nhi tiểu thư xinh đẹp thế nào cũng vô dụng, trăm nghe không bằng gặp mặt, chỉ cần Mị nhi tiểu thư vừa đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đức, chuyện này có lẽ cũng đã thành công một nửa.

Nghiễm Lệnh Công dĩ nhiên cũng hiểu hắn không tiện nói thẳng ra, không phải là nam nhân háo sắc, anh hùng khó qua mỹ nhân quan sao, chính hắn không phải cũng như thế, nếu không Mị Nương cũng sẽ không trở thành Thiên Vương phi. Chẳng qua hắn ít nhiều có chút buồn bực, hỏi:

- Ngưu Hữu Đức hiện giờ ở nơi nào?

Câu Việt:

- Trước mắt hành tung không rõ, nghe nói bên phía Tả đốc vệ cho hắn một năm nghỉ ngơi, lão mô sẽ tìm người hỏi thăm. Nếu như ở chỗ khác, sợ là phải sắp xếp một cuộc gặp gỡ tình cờ cho an Ngưu Hữu Đức và tiểu thư. Nếu hắn trở về ngự viên, lão nô đề nghị vương phi mang tiểu thư tới ngự viên đi dạo giải sầu, dựa vào thân phận của vương phi, đến lúc đó trực tiếp triệu kiến đến nói chuyện là được....

Nghiễm Lệnh Công nghiêng đầu nhìn về phía Mị Nương. Mị Nương lập tức đồng ý nói:

- Toàn bộ mọi chuyện của thiếp do Vương gia an bài, nhất định sẽ tận tâm làm tốt chuyện này.

Nàng cố gắng che dấu vui mừng trong lòng:

- Vậy cứ như thế đi! Câu Việt, chuyện này giao cho ngươi đi an bài.

Nghiễm Lệnh Công buông tiếng thở dài, ánh mắt rơi vào vẻ mặt tươi cười của nữ nhi phía dưới, nói với Mị Nương:

- Gọi Mị nhi lên đây, nó thích nhất là đánh cờ với ta, kêu nó tới đánh cờ với nó.

Trong giọng nói cất giấu sự mất mát khó có thể che dấu.

Mị Nương liếc nhìn Câu Việt cáo từ rời đi. Vội nói:

- Thiếp sẽ đi xuống, thuận tiện dặn dò nó mấy câu.


Nói xong xoay người rời đi.

Sau khi gọi nữ nhi ở phía dưới đi lên. Mị Nương cũng tạm thời rời khỏi chỗ này.

Không bao lâu lại xuất hiện trong một hành lang gấp khúc của Vương phủ. Vừa lúc bắt gặp quản gia Câu Việt từ Nguyệt môn đi ra.

- Vương phi!

Câu Việt Vừa nhìn thấy liền hành lễ, ai ngờ Mị Nương dịu dàng nửa ngồi hành lễ:

- Đại ân đại đức của Câu Việt quản gia. Mị Nương chắc chắn sẽ báo đáp, xin nhận của ta một lễ.

Trong lòng nàng rất rõ ràng, hôm nay nếu không phải nhờ vị quản gia này mở miệng, chuyện này căn bản không thể nào có chuyển cơ, ở trong vương phủ này cũng chỉ có vị này có thể làm cho Vương gia thay đổi chú ý, người ta ở trước mặt Vương gia chỉ cần nói một câu còn hơn nàng ở trước mặt Vương gia quyến rũ lấy lòng một trăm câu, cảnh tượng vừa rồi chính là ví dụ sống động.

Câu Việt dĩ nhiên cũng hiểu nàng cám ơn cái gì, nhưng thực sự lại bị làm cho có chút chịu trách nhiệm không nổi, mặc dù thực quyền trên tay hắn trong vương phủ trừ Vương gia không người nào có thể so sánh, nhưng hắn vẫn tự biết rõ, làm gì có đạo lý chủ tử hành lễ với nô tài, nếu ngay cả cái này cũng không hiểu, vậy hắn há có thể ở bên cạnh Vương gia đến hiện tại, có thể nói bị làm cho có chút luống cuống tay chân, đỡ cũng không phải, không đỡ cũng không phải, vội vàng lui về phía sau hai bước, cúi người chào nói:

- Vương phi ban tội cho lão nô rồi, lão nô cũng không tư tâm đều là vì đại cục, thật sự không gánh nổi đại lễ của Vương phi.

Nhưng Mị Nương đôi mắt trông mong nhìn hắn nói:

- Bổn phi ở bên ngoài cũng không tạo lực được gì, chuyện của Mị nhi vẫn hi vọng Câu Việt quản gia tận tâm thúc đẩy nhiều hơn, bất kể chuyện có thể thành hay không, mẹ con Mị Nương đều sẽ ghi khắc đại ân đại đức của Câu Việt quản gia!


Câu Việt vội vàng chắp tay nói:

- Đều là chuyện trong bổn phận của lão nô, nếu Vương gia phân phó xuống, lão nô dĩ nhiên phải tận tâm tận lực.

Nghe thấy nơi xa có tiếng bước chân đi tới, Mị Nương gật đầu, cũng không nói gì nữa, vội vã rời đi.

Câu Việt nhìn chung quanh, bản thân hắn cũng coi như là người trải qua sóng to gió lớn, hôm nay thiếu chút nữa bị hù dọa toát mồ hôi lạnh, nếu như bị người khác nhìn thấy không chừng sẽ xảy ra chuyện gì từ từ thở ra một hơi, ổn định tâm thần rời đi. Hai nha hoàn từ khúc quanh xuất hiện nhìn thấy hắn, vội vàng thổi lui đến hai bên hành lễ nhường đường.

Trở lại Mị Nương nhìn thấy nữ nhi đang cùng Vương gia đánh cờ, nhất thời cười nheo mắt ở bên cạnh tự mình châm trà rót nước hầu hạ.

Mấy ngày tiếp theo, Nghiễm Lệnh Công đều ở lại bên này nghỉ ngơi, mỗi chuyện đầu tiên làm khi tỉnh giấc chính là gọi tiểu nữ nhi tới đây, hỏi nàng muốn ăn cái gì, muốn đi chơi chỗ nào..., tự mình phụng bồi, thậm chí thoái thác một số công vụ đây là chuyện trước đó chưa từng có...

Thiên Ông phủ đệ, bất luận kẻ nào không được tự tiện xông vào bên trong vườn cấm. Hạ Hầu Thác nhắm mắt nằm ở một chiếc giường lộ thiên phơi nắng, thân thể già nua tựa hồ lún vào trong tấm chăn lông màu trắng thật dày, bên cạnh đốt lư hương thoảng hương thơm như thấm vào ruột gan, mây tía lượn lờ bay lên.

Ở khúc quanh phía xa, quản gia Vệ Xu xuất hiện, khẽ đi tới bên cạnh, cúi người xuống bên tai Hạ Hầu Thác nói mấy câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui