Hoàng Phủ Đoan Dung mắng Miêu Nghị xong lại chỉ vào nữ nhi đau đớn nói:
- Ngươi là do ngốc sao! Cho dù lui một vạn bước, cho dù ngươi không có những phiền toái bối cảnh, ngươi tìm người nào không tìm tại sao phải tìm hắn! Loại người này suốt ngày gây sự, sợ danh tiếng gây ra không đủ sao. Sớm muộn gì cũng sẽ chết oan uổng, ngươi dây dưa chung với hắn làm gì?
Vừa nói trên mặt nàng lại hiện lên thần sắc kiên quyết, từ từ đứng lên, trầm giọng nói:
- Nhu Nhu, con phải biết rằng, ngươi và hắn là không thể nào, thị phi Thiên đình hắn đã cuốn vào quá sâu, cho dù hiện tại hắn muốn thối lui khỏi Thiên đình cũng không còn kịp nữa, chưa nói đến Thiên đình có để hắn rời đi hay không, cũng chưa nói Quần Anh hội chúng ta có thể thu hắn hay không, cho dù thu hắn cũng không giữ được hắn, một khi hắn không có che chở của Tả đốc vệ, Doanh gia căn bản sẽ không bỏ qua cho hắn!
Trong mắt Hoàng Phủ Quân Nhu dần hiện lên thần sắc hoảng sợ, không phải vì lời nói của mẫu thân, mà là trên mi tâm mẫu thân đang hiện lên pháp tướng Thái Liên cửu phẩm, mẫu thân nghiêng đầu nhìn mình, mình có thể thấy, nhưng Ngưu Hữu Đức ngược lại không nhìn thấy.
Từ vẻ tàn khốc hiện lên trong mắt mẫu thân nàng cảm nhận được một luồng sát cơ, mẹ nàng dĩ nhiên không phải muốn giết nàng, nơi này trừ nàng ra thì chính là... Trong nháy mắt nàng chợt hiểu, mẫu thân nói nhiều như vậy chính là muốn giết người diệt khẩu
- Mę!
Hoàng Phủ Quân Nhu tiến lên một bước ôm cánh tay mẫu thân:
- Đừng! Đừng giết hắn! Nữ nhi van xin mẹ, đừng!
Nàng lại quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị:
- Đi! Ngươi mau đi đi!
Miêu Nghị cũng nghe nói như thế mới hiểu được có ý gì, chỉ thấy Hoàng Phủ Đoan Dung bỗng nhiên quay đâu lại, pháp tướng trên mi tâm rõ ràng đập vào mắt, càng thêm xác nhận.
- Đi? Nếu ta muốn đi vừa rồi đã ném ngươi ở lại, còn cần đợi đến hiện tại? Ai làm người đó chịu. Quân Nhu, loại chuyện này không có đạo lý để cho một mình ngươi gánh chịu, ngươi đứng qua một bên, để ta giải thích cho mẹ ngươi!
Miêu Nghị nghiêng đầu ý bảo nàng buông mẹ nàng ra. Vẻ lúng túng trên mặt lạnh dần.
Hoàng Phủ Đoan Dung sẳng giọng, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc không dể dàng phát giác, ý tứ của đối phương rất rõ ràng, sẽ không vứt bỏ con gái nàng ở lại một mình chạy trốn!
- Giải thích cái gì? Ngươi đi mau đi!
Hoàng Phủ Quân Nhu gấp đến độ sắp khóc, gắt gao ôm chặt cánh tay mẹ mình.
Càng làm cho nàng gấp gáp chính là, trên mi tâm Miêu Nghị cũng hiện ra pháp tướng, rõ ràng là nhất phẩm Thái Liên.Hoàng Phủ Quân Nhu hoảng sợ nói:
- Ngươi muốn làm gì? Nàng là mẹ ta!
Hai người một khi động thủ, nàng nên giúp bên nào? Loại chuyện này người bị kẹp ở giữa mới là người khó khăn nhất.
- Hừ hừ!
Hoàng Phủ Đoan Dung cười lạnh hai tiếng, khóe môi nhếch lên châm chọc:
- Ta đang Suy nghĩ ngươi lấy đâu ra lá gan đó, thì ra là tu vi đột phá đến cảnh giới Thái Liên, tiến độ này thật đúng là đủ thần tốc, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta
Cánh tay còn lại đột nhiên xuất thủ, chế trụ Hoàng Phủ Quân Nhu tại chỗ, thuận tay thu vào thú túi, tránh bị cản trở.
Miêu Nghị biết đối phương còn chưa đến mức làm gì nữ nhi của mình, cho nên không lo lắng Hoàng phủ Quân Nhu có thể có chuyện gì, thần sắc bình tĩnh nói:
- Có phải đối thủ của ngươi hay không không quan trọng. Nhưng ta có thể bảo đảm, bất luận là ta ở trong nhà, hay là thủ hạ phía ngoài, ngươi muốn lưu lại bất kỳ người nào cũng khó khăn. Tùy tiện để người nào thoát đi, tội danh động thủ với tổng trấn ngự viên ngươi cũng đảm đương không nổi!
Hoàng Phủ Đoan Dung:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Miêu Nghị:
- Ta không muốn uy hiếp ngươi, chẳng qua thấy ngươi là mẹ của Quân Nhu, không bị ép buộc bất đắc dĩ ta không muốn động thủ, ta chỉ hi vọng ngươi có thể hiểu được. Trong đại quân trăm vạn của khảo hạch Luyện Ngục ta dám một người một ngựa vào ba ra ba... Không nói gạt ngươi, Thái Cổ tử địa còn lợi hại hơn ngươi, nhưng vẫn không làm gì được ta, nếu ngươi muốn động thủ, ta dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ chết, đại chưởng quỹ làm sao dám kinh động thủ vệ Thiên Nhai tới xem náo nhiệt?
Hoàng Phủ Đoan Dung nhìn hắn trầm mặc một hồi, cũng không biết có phải lời khuyên của đối phương hữu hiệu hay không, tóm lại pháp tướng trên mi tâm của nàng từ từ biến mất, mặt lạnh lùng nói:
- Lúc trước ta đã nói, hậu quả hai người các ngươi ở chung với nhau ngươi cũng nghe qua rồi. Ta không thể nào để hai người ở chung một chỗ, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho nó, cũng đừng qua lại với nó nữa!
Nàng vốn tưởng rằng sẽ phí một phen miệng lưỡi ai ngờ Miêu Nghị khẽ vuốt cằm nói:
- Có thể!
Hoàng Phủ Đoan Dung sửng sốt, lúc trước thấy hắn vì nữ nhi mình còn không chịu một mình chạy trốn, không nghĩ tới hiện tại đáp ứng thông khoái như vậy, đậy là dù sao đã chơi đùa thì không chịu thiệt sao? Bất giác cười lạnh nói:
- Còn có một việc, chuyện này ta không muốn có những người khác biết, nếu ngươi không thủ khẩu như bình, Hoàng Phủ gia ta cũng không phải ngồi không. Hoàng Phủ gia cho dù xui xẻo cũng có thể kéo ngươi làm đệm lưng!
Miêu Nghị:
- Quân Nhu ngươi định xử trí như thế nào?
Hoàng Phủ Đoan Dung:
- Chuyện này không cần ngươi lo lắng, con gái ta như thế nào ta dĩ nhiên là người quan tâm nhất!
Ánh mắt đảo qua sự xốc xếch trên giường, cộng thêm hơi thở khác thường còn sót lại bên trong nhà, làm nàng tức giận trong lòng. Một nữ nhi xinh đẹp đáng yêu như vậy lại dễ dàng bị tên khốn kiếp này lừa gạt, cuộc đời này của nữ nhi coi như là phá hủy, nàng một khắc cũng không muốn ở lại, lưu lại tiếng hừ lạnh, xoay người rời đi.
Đợi đến khi Miêu Nghị từ trong nhà đi ra, đã không thấy bóng người của nàng, chỉ có ánh trăng tịch liêu.
Diêm Tu lắc mình rơi xuống bên cạnh hắn, u ám nói:
- Đại nhân?
Miêu Nghị khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì, chẳng qua khi ngẩng đầu nhìn trăng không nhịn được một tiếng than nhẹ, còn chưa cùng Hoàng Phủ Quân Nhu tận hưởng xong sung sướng đã đụng phải chuyện như vậy, chuyện này là thế nào chứ?
Nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, chuyện này đối với hắn và Hoàng Phủ Quân Nhu mà nói chưa hẳn không phải là kết cục tốt nhất, nếu không hắn cũng không có cách nào giải thích với Hoàng Phủ Quân Nhu chuyện sắp xảy ra trong tương lai, chặt đứt cũng tốt, chẳng qua đối với nữ nhân mà nói, hắn cũng thấy hổ thẹn trong lòng!
Hắn quay đầu lại không quên dặn dò một tiếng:
- Chuyện này chỉ có ngươi biết, tuyệt đối không được để phu nhân biết.
Diêm Tu gật đầu, nếu để phu nhân biết được chuyện này đại nhân nhất định sẽ chịu không nổi, trên dưới Miêu gia có ai không sợ phu nhân?
Đại nhân cũng không ngoại lệ!
Cửa thành phía Tây Thiên Nha, Lưu ma ma từ trên trời giáng xuống đi theo phía sau Hoàng Phủ Đoan Dung một đường trở lại Quần Anh hội quán.
Vào nội viện, để lại Lưu ma ma, Hoàng Phủ Đoan Dung một mình tiến lên lầu các, lên khuê phòng nữ nhi, đóng cửa phòng, phất tay thả Hoàng Phủ Quân Nhu trong thú túi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...