Nhìn cơ thể trắng như tuyết ngâm trong nước của nữ nhi nhìn, Hoàng Phủ Đoan Dung từ từ vén hai áo lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn, đi tới phía sau Hoàng Phủ Quân Nhu đang tựa vào bồn tắm, giúp nữ nhi đẩy mái tóc đến trước ngực, thuận tay cầm chiếc khăn lông dính nước, từ từ giúp nữ nhi sát vai chà lưng.
- Hì hì...
Hoàng Phủ Quân Nhu có chút ngứa ngáy vặn vẹo uốn éo thân thể:
- Mẹ, không cần, con không còn là đứa trẻ nữa, con tự làm được.
- Đúng rồi!
Hoàng Phủ Đoan Dung liếc nhìn cơ thể có thể làm người ta phun huyết của nữ nhi, thở dài nói:
- Không là tiểu hài tử nữa, trưởng thành rồi, hôm nay biết xấu hổ rồi.
- Nào có xấu hổ.
- Nếu không xấu hổ..., mẹ cũng không phải người ngoài, ôm chặt ngực như thế để làm gì?
Hai tay Hoàng Phủ Quân Nhu từ từ thả xuống trước ngực, xoa nắn bắp đùi trong làn nước.
- Nhu Nhu, có thuận mắt nam nhân nào không?
Vừa lau bóp sau lưng Hoàng Phủ Đoan Dung tựa như thuận miệng hỏi một câu.
Lời như thế đã không phải là lần đầu tiên mẫu thân hỏi, Hoàng Phủ Quân Nhu lắc đầu nói:
- Tạm thời chưa có.
Hoàng Phủ Đoan Dung khẽ nhíu mày:
- Có thích ai cứ nói, nếu như thích hợp, mẫu thân sẽ ra mặt giúp con tổ chức, không có gì không tốt, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, chính là nhân chi thường tình. Tuy nói gia quy của Hoàng Phủ gia chúng ta hà khắc, nhưng dựa vào thực lực Quần Anh hội chúng ta, cộng thêm tư sắc xinh đẹp của Quân Nhu nhà chúng ta, để ý đến ai là phúc khí của người đó. Hơn nữa, bối cảnh nhà chúng ta cũng là thông thiên, không có công lao cũng có khổ lao, con gái của ta coi trọng người nào. Vị phía trên tùy tiện nói một tiếng, không có đạo lý không thành, con còn cái gì phải lo lắng?
Hoàng Phủ Quân Nhu có chút dở khóc dở cười nói:
- Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, thật sự không có, nếu tìm được tự nhiên sẽ nói cho mẹ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Đoan Dung chợt lóe:
- Nếu không có, mẹ giới thiệu cho con một chỗ tốt, Kim Hồ sơn trang Kim trang chủ có một tôn tử. Mẹ từng gặp qua, thật sự là nhân tài tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, tu vi không tồi... Ngươi đừng cự tuyệt trước, thích hợp hay không đi gặp mặt tiếp xúc rồi hãy nói. Vạn nhất coi trọng thì sao? Dựa vào tư sắc của con gái ta, hắn không có đạo lý không để mắt đến con.
Hoàng Phủ Quân Nhu cúi thấp đầu, thở dài:
- Mẹ, người mẹ nói con đã gặp rồi, hắn từng tới cửa hàng bên này mua đồ, còn nói rõ muốn gặp con, nói là quen biết mẹ, nếu như nữ nhi không đoán sai, là mẹ bảo hắn tới sao?
Hoàng Phủ Đoan Dung:
- Là ta giới thiệu tới thì thế nào? Bên chỗ người ta vừa gặp con là tỏ thái độ đồng ý, chỉ chờ con gật đầu. Nếu con gặp qua rồi thì nên biết mẹ không nói lung tung, tướng mạo của người này đích xác là không tệ chứ?
Hoàng Phủ Quân Nhu chu mỏ nói:
- Loại thư sinh mặt trắng, có cái gì mà không tệ, nhìn ác tâm.
Hoàng Phủ Đoan Dung:
- Chưởng môn Thái Nhất môn cũng có tôn tử, nam tử khí mười phần, dáng vẻ khí vũ hiên ngang, tu vi cũng là kiệt xuất nhân tài, tên này khẳng định không phải là mặt trắng nhỏ, đi xem có hợp khẩu vị của con hay không.
- Xì! Cái gì mà có hợp khẩu vị hay không? Mẹ, cũng không phải là nhìn món ăn hạ chiếc đũa. Khí vũ hiên ngang gì chứ, con cũng không phải chưa từng gặp tên kia, bên cạnh còn có hai tên nữ tỳ mặc bạch y như tuyết cầm kiếm làm bộ làm tịch, không phải là ý vào bối cảnh gia thế người bình thường không dám chọc vào hắn, ở đây ngạo khí, nếu không sớm đã bị gọi tới Thiên đình cho chức quan nhàn tản để người ta sai sử rồi, có bản lành kêu một mình hắn tới quỷ thị đùa bỡn ngạo khí, xem có thể còn sống trở về hay không rồi hãy nói. Mẹ, hắn cũng là mẹ kêu tới cửa hàng của con sao?
- Con người nào cũng không ưng ý, rốt cuộc là muốn hình thức như thế nào?
- Mẹ, chuyện này thật sự không cần mẹ quan tâm.
- Không cần ta quan tâm? Người bằng hữu của con hôm nay đã là Thiên Hậu nương nương con biết chưa?
- Mẹ, tại sao lại xé đến chuyện này chứ?
- Tổ phụ của con có lòng tính toán cho gia tộc, cố ý đưa con vào cung làm phi, biểu thị trung thành với người bên trên.
- A!
Hoàng Phủ Quân Nhu thất kinh, đột nhiên xoay người quỳ gối, trên người lập tức hoàn toàn lộ ra, thân thể thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, run rẩy, xinh đẹp mê người. Nàng nắm lấy hai tay mẫu thân:
- Mẹ, mẹ tuyệt đối không thể đáp ứng, con không muốn vào cung làm phi!
Hoàng Phủ Đoan Dung đẩy hai tay nàng ra:
- Mẹ chỉ có một nữ nhi, dĩ nhiên không muốn cho con đến đó chịu khổ, cho nên cố gắng giải vây cho con, nhưng nói đi thì nói lại, trong nhà người có thể ủng hộ không nhiều lắm, nếu như con cứ tiếp tục kéo dài như vậy, mẹ cũng không dám bảo đảm ngày nào đó sẽ không xảy ra chuyện!
Hoàng Phủ Quân Nhu nặng nề thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi xoay người ngồi xuống.
Sau một phen tán gẫu, Hoàng Phủ Quân Nhu lại nhắc lại chủ đề cũ:
- Mẹ, bên này sổ sách cũng kiểm tra xong xuôi rồi mẹ chừng nào trở về?
Hoàng Phủ Đoan Dung lạnh nhạt nói:
- Hai mẹ con chúng ta khó khăn lắm mới được ở chung một chỗ, lại cách xa, lần này ta định ở đây một thời gian với con, tắm xong con hãy kêu người dọn dẹp một chút, mẹ tạm thời sẽ ở đây với con.
Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Mẹ, con không phải là tiểu hài tử, không cần mẹ ở cùng. Sự vụ trong tay mẹ còn rất nhiều, không nên làm trễ nãi công sự trong gia tộc...
Có lẽ rốt cục nghe lời khuyên của là, ngày hôm sau Hoàng phủ Đoan Dung kêu người phía dưới tăng nhanh tốc độ kiểm toán, ba ngày sau liền mang theo người rời đi. Hoàng Phủ Quân Nhu tự mình đưa ra thành, đưa mắt nhìn mẫu thân rời đi. nhìn thấy cuối cùng người mẹ “đáng sợ” của mình cũng rời đi. Hoàng Phủ Quân Nhu mừng rỡ không dứt, nếu mẹ ở thêm mấy ngày nữa có thể không có cơ hội gặp mặt tình lang rồi.
Nhưng nàng không biết sau khi Hoàng Phủ Đoan Dung rời đi lại trở lại, nhưng không vào thành, mà tạm thời đặt chân trong một nơi vắng vẻ ở thành Tây.
Có một số việc đối với đại đa số mọi người mà nói có lẽ là ước vọng xa vời, nhưng đối với một số người lại chỉ là chuyện tiện tay, thật sự không coi vào đâu. Thí dụ như trong khu rừng ở thành Đông, ở một nơi dựa vào vách núi, Khấu Văn Lam tới trước chờ chực đã trực tiếp sai người trong vòng vài ngày ngắn ngủi xây dựng một khu vườn đơn giản nhưng xa hoa tráng lệ.
Miêu Nghị dẫn Diêm Tu từ trên trời giáng xuống, rơi xuống cửa vườn:
- Ngưu huynh!
Đứng ở cửa đón chào Khấu Văn Lam cười to ha hả chắp tay, bên cạnh đi theo một cô gái áo tím duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp như hoa, ung dung nên mã. Vừa nhìn cũng biết không phải là nữ nhi bình thường.
- Khấu huynh.
Miêu Nghị mới vừa chắp tay đáp lễ, cô gái áo tím kia đã cười dài hô lên:
- Ngưu Hữu Đức, chúng ta lại gặp mặt.
- A...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...