Rất hiển nhiên, sự nhắc nhở này là vô dụng. Dương Khánh chỉ có thể thầm thở dài một tiếng, tiếp tục trả lời:
“Cái gọi là trung sách là chỉ nhằm giải quyết trước mắt, nhằm vào vị Hắc Hổ trại trại chủ Vương Công mà đại nhân nói kia. Sự tình sẽ không có xấu như đại nhân nghĩ như vậy, có thể còn có con đường quay lại.”
Nghe được sự tình không xấu như vậy, Miêu Nghị hứng thú, hỏi: Nói sao?
Dương Khánh: Phán đoán của Ty chức là thành lập dựa trên tình huống mà đại nhân báo cho biết, nếu có cái gì không thích đáng, đại nhân không ngại cứ nhắc nhở ty chức. Từ tình huống đại nhân báo cho biết là tà linh muốn chiếm cứ nhục thân của đại nhân mà xem xét, rất hiển nhiên, muốn chiếm cứ đại nhân nhục thân không chỉ có Tĩnh Hồ Nương Nương đó, chỉ sợ Hắc Hổ trại trại chủ Vương Công cũng sẽ không ngoại lệ. Không biết ty chức phán đoán như vậy có gì sai?
Miêu Nghị: Không Sai, ta cũng đang có lo lắng này, hơn nữa lo lắng chính là, chỉ sợ không chỉ có mình Vương Công đó. Một khi tin tức truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ tà linh của Hoang Cổ Tử Địa đều sẽ chen chúc kéo đến.
Dương Khánh: Đại nhân lo lắng không sai. nhưng cũng không đến mức hỏng bét giống đại nhân nghĩ như vậy, đại nhân không ngại thử nghĩ xem, nếu như nhục thân của đại nhân đối với tà linh mà nói trọng yếu như vậy, thử hỏi Vương Công đó sao lại chắp tay nhường đại nhân cho người khác? Chỉ sợ không tránh khỏi muốn độc chiếm, thì làm sao sẽ tiết lộ tin tức cho những người khác biết? Dựa vào tu vi Thải Liên nhị phẩm của Vương Công đó và thực lực của Hắc Hổ trại Cửu Sơn Tứ Thủy ở trong Hoang Cổ Chi Địa xem ra không coi là cái gì. Hắn cũng không ngốc, tin tức một khi để cho người khác biết được, chỉ sợ sẽ không có chuyện gì của hắn nữa rồi, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Nếu như ty chức không có đoán sai, những tỳ nữ chạy trốn ấy không trở về Hắc Hổ trại báo tin thì thôi, một khi báo cho Vương Công biết, chuyện thứ nhất Vương Công làm tất nhiên là trước hết khống chế những tỳ nữ ấy, phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài. Sau đó sẽ mưu đồ đại nhân, để ăn một mình.
Đúng vây a! Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, thân ở trong chuyện này cứ luôn nghỉ những tà linh tìm gây phiên toái cho mình. Vì sao lại không nghĩ đến cái này? Đáp lại:
“Đúng là như thế, Vương Công cũng sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài. Tà linh của Hoang Cổ Tử Địa chen chúc kéo đến có khả năng không lớn. Sự tình đích xác không hỏng bét như vậy.”
Dương Khánh: Nếu là như thế, thượng sách còn có thể có chỗ làm được, dưới tình huống Vương Công không dám tiết lộ bí mật, đại nhân chỉ cần có thể trốn tránh một mình Vương Công thì đủ rồi. Nếu như né tránh không được, đi làm trung sách cũng không muộn. Đến lúc đó xem ra Vương Công vì giữ bí mật cũng sẽ không để cho quá nhiều người biết rõ tình hình, nhân thủ đi tới đối phó đại nhân sẽ không quá nhiều, trung sách chính là tranh thủ trừ đi Vương Công cùng với những kẻ đi theo. Chặt đứt tin tức có nhục thân của tu sĩ xuất hiện ở Hoang Cổ Tử Địa, tuy nhiên lại cần đại nhân khổ chiến! Mặc dù như thế, biện pháp này cũng là chưa chắc sẽ ổn thỏa, đại nhân bị thua thiệt ở chỗ không thể phi hành, khó bảo toàn sẽ không có cá lọt lưới, cái này là trung sách. Đại nhân cần cẩn thận hành sự, không ra tay thì thôi, nếu như đã ra tay thì nhất định phải đuổi tận giết tuyệt! Miêu Nghị âm thầm gật đầu, trả lời: Nói có lý, hạ sách thì sao?
Dương Khánh: Hạ sách tất cần đại nhân mạo hiểm cực lớn!
Miêu Nghị: Đã đến nước này rồi, còn có cái gì nguy hiểm không nguy hiểm nữa chứ.
Dương Khánh: Hạ sách còn lại chính là hồ giả hổ uy, khu hổ nuốt lang, gặp mạnh thì “trạch” mạnh, “Trạch ở đây chính là “Trạch" trong Tuyển trạch (lựa chọn)!
Nghe ra có vẻ như rất uy phong, Miêu Nghị lập tức tinh thân tỉnh táo, thỉnh giáo: Hồ giả hổ uy, khu hổ nuốt lang, gặp mạnh chọn mạnh làm sao?
Dương Khánh hỏi ngược lại: Chúng ta trước hết suy nghĩ từ trên căn nguyên, đại nhân cho răng tà linh của Hoang Cổ Chi Địa sợ nhất là cái gì?
Miêu Nghị suy tư xong trả lời: từ tin tức có được mà xét, tà linh nơi này tự nhiên là sợ nhất Long Phượng hai tộc, chính là khắc tinh của bọn chúng.
Dương Khánh hỏi nữa: Long Phượng hai tộc ở đâu? Miêu Nghị: Tự nhiên là trên tay của Thiên Đình, bị Thiên Đình khống chế rồi.
Dương Khánh: Nói cách khác, giờ này tà linh của Hoang Cổ Chi Địa sợ nhất chính là Thiên Đình có đúng không?
Miêu Nghị: Không sai!
Dương Khánh: Đại nhân công khai là thân phận gì?
Miêu Nghị sửng sốt, có chút hiểu rõ rồi, thử hỏi: Ý của ngươi là nói, muốn để cho ta lấy thân phận của Thiên Đình hù dọa bọn chúng? Nhưng chỉ bằng cô đơn một mình ta, cộng thêm tự thân tu vi nữa sợ là cũng khó mà hù dọa người ta. Nếu hù dọa sợ đi nữa cũng chỉ có thể hù dọa nhất thời, cần biết ta phải ở tại nơi này cả ngàn năm, một khi thời gian càng kéo dài rồi, khó tránh khỏi trong lòng người ta nghi ngờ, sẽ hoài nghi Thiên Đình tại sao lại để cho ta là một tiểu nhân vật như vậy một mực sống ở chỗ này thử một lần dò xét liền nhất định lộ ra bí mật.
Dương Khánh cũng không trông cậy dựa vào hù dọa là có thể lừa dối vượt qua khó khăn này, có thê hù dọa nhất thời là đủ rồi, chỉ cần có thê khiến cho bọn chúng trong khoảng thời gian ngăn không dám khinh cử vọng động là đủ rồi, dù sao cũng so với vừa gặp mặt liền hạ thủ đối với đại nhân, không để cho đại nhân cơ hội chu toàn là tốt hơn nhiều rồi. Có thể khiến cho chúng kiêng kỵ để hơi ổn định là được rồi, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, đây là hồ giả hổ uy. Một khi thượng sách và trung sách đều mất hiệu lực, đại nhân đã giao thủ với Vương Công rồi, dùng hạ sách này đối phó với hắn sợ là sẽ không có tác dụng. Vạn nhất đại nhân ứng phó không nổi vị Vương Công kia, đại nhân nên cực lực tránh rơi vào trong tay hắn, để tránh gặp bất trắc.
&
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...