Phi Thiên

Vốn là có tật giật mình, nhất thời Miêu Nghị tim đập rộn lên, chẳng lẽ tên Đại ca ngốc kia đã tố cáo?!

Ngay cả Hùng Khiếu cũng phát hiện ánh mắt của Thiên Vũ Đại cô cô nhìn Miêu Nghị tựa hồ có hơi khác thường. Không phải là có hơi, mà là cực kỳ khác thường, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt này của Thiên Vũ khiến cho Hùng Khiếu cũng khẩn trương lên.

- Đưa Miêu động chủ trở về đi thôi!

Thiên Vũ mỉm cười đưa tay ra mời.

Trong mắt tiểu thị nữ lóe lên vẻ kinh ngạc, cảm thấy thái độ Đại cô cô đối với vị tiểu động chủ này tựa hồ có chút khách sáo.

Nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức mời Miêu Nghị theo mình trở về.

Mà Thiên Vũ thu liễm nụ cười, sau khi ánh mắt rơi vào trên người Hùng Khiếu chỉ nhàn nhạt nói:

- Ngươi đi theo ta.

Thái độ đối xử với hai người hoàn toàn khác nhau, càng khiến cho Hùng Khiếu thêm lo lắng đề phòng, cung kính rón rén theo Thiên Vũ vào vườn mai.

Sau khi trở lại sương phòng chờ lệnh, Miêu Nghị như trút được gánh nặng, không có sao là tốt rồi, đặt mông rón rén ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm, quay người lại vội vàng cầm chén trà lên đổ vào miệng ừng ực.

Không bao lâu, Dương Khánh sắc mặt vui mừng trở về sương phòng, đang muốn kêu hai vị thủ hạ cùng mình trở về, lại phát hiện thiếu một người, không khỏi hỏi Miêu Nghị đang đứng lên hành lễ:

- Hùng Khiếu đi đâu rồi?


- Bị Đại cô cô gọi đi rồi.

Dương Khánh ngẩn ra, rốt cục cũng hiểu, lần này mình dẫn hai người bọn họ tới đây không phải là vì Đại cô cô triệu kiến sao…

Lập tức y giơ tay đè xuống, ý bảo Miêu Nghị cùng nhau ngồi xuống nói, chuẩn bị chờ Hùng Khiếu trở lại sẽ rời đi.

Sau khi ngồi xuống Dương Khánh hỏi:

- Đại cô cô không có triệu kiến ngươi sao?

- Mới vừa rồi cùng đi với Hùng Khiếu, gặp Đại cô cô một lần. Chưa kịp nói tiếng nào, Đại cô cô đã bảo thuộc hạ trở về, còn Hùng Khiếu thì bị gọi đi.

Dương Khánh khẽ nhíu mày, có vẻ không hiểu vì sao đang muốn hỏi kỹ, bất quá thấy bên trong sương phòng có mặt tiểu thị nữ, cũng không hỏi nhiều, chuẩn bị chờ sau khi Hùng Khiếu trở lại hãy nói.

Cũng không bao lâu, Hùng Khiếu trở lại, trên mặt còn mơ hồ mang theo thần sắc hưng phấn, vừa vào cửa thấy Dương Khánh tỏ vẻ sửng sốt, vội vàng hành lễ.

Dương Khánh không nói thêm gì ngay trước mặt người ngoài, quay người đi:

- Đi thôi!

Ba người ra khỏi cửa cung, lấy vật cỡi chạy một mạch xuống núi, nhân mã của Nam Tuyên phủ đang chờ bọn họ dưới chân núi.

Mặc dù Tần Vi Vi không phải là lần đầu tiên tới Trấn Ất điện, nhưng vẫn chưa từng lên đại điện trên ngọn chủ phong. Không ngờ rằng động chủ thủ hạ của mình lại được vào đó, ánh mắt nàng nhìn về phía Miêu Nghị có vẻ phức tạp.

Ngô Đồng nhìn về phía Miêu Nghị cũng lộ vẻ hâm mộ, các sơn chủ khác lại nhìn về phía Hùng Khiếu lộ ra thần thái hâm mộ.

Sau khi mọi người nghênh đón Dương Khánh, y lập tức giục long câu dẫn đầu chạy nhanh đi.

Sau khi chạy ra đường chính của dãy núi nơi Trấn Ất điện tọa lạc, Dương Khánh đột nhiên giảm tốc độ, quay đầu lại nói:

- Hùng Khiếu và Miêu Nghị ở lại, những người khác hãy về trước.

Mọi người biết hiển nhiên là phủ chủ có lời gì muốn nói riêng với hai người này, bất quá giữ lại Hùng Khiếu còn có thể chấp nhận được, nhưng Miêu Nghị thì… Có thể thấy được phủ chủ thật sự coi trọng Miêu Nghị phần nào, Tần Vi Vi âm thầm cắn môi.

Mọi người lĩnh mệnh cấp tốc đi về phía trước, Dương Khánh ở phía sau không nhanh không chậm nhìn về phía Hùng Khiếu hỏi:

- Đại cô cô triệu kiến ngươi có chuyện gì?

Hùng Khiếu do dự một chút, đáp:

- Là dẫn thuộc hạ đi gặp điện chủ.


- Dẫn ngươi đi gặp điện chủ ư?

Dương Khánh ngẩn ra, lúc ấy y muốn gặp riêng điện chủ một chút cũng không được, ngược lại triệu kiến thủ hạ của y là có ý gì… lại hỏi:

- Gặp điện chủ làm gì?

Miêu Nghị cũng có vẻ kỳ quái quan sát Hùng Khiếu, chỉ là một sơn chủ cũng đáng để điện chủ đích thân tiếp kiến ư, vậy vì sao ta cùng tới với y lại không được gặp?! Vốn hắn vẫn muốn xem thử dung mạo điện chủ thế nào, chẳng lẽ trong mắt của điện chủ, sơn chủ và động chủ khác nhau lớn như vậy sao?

Hùng Khiếu ấp a ấp úng nói:

- Điện chủ hỏi chuyện liên quan tới lúc chúng ta đánh một trận với Chương Đức Thành, dính líu với Vạn Hưng phủ.

Dương Khánh bình thản hỏi:

- Ngươi đã nói thật rồi ư?

Hùng Khiếu cắn răng nói:

- Thuộc hạ không dám giấu giếm điện chủ, xin phủ chủ giáng tội!

- Được rồi, ngươi cũng đã nói thật, hẳn là điện chủ đã sớm có tính toán trong lòng.

Dường như Dương Khánh cảm thấy không thành vấn đề, lại hỏi:

- Ngoài ra còn gì khác hay không?

- Sau khi thuộc hạ thành thật trả lời, điện chủ thưởng thuộc hạ hai viên Nguyện Lực Châu trung phẩm, bảo thuộc hạ trở về, không hỏi thêm gì nữa.

Hùng Khiếu cẩn thận trả lời, bất quá ít nhiều có vẻ vẫn còn giấu giếm gì đó. Bởi vì thật sự y đã không kể lại lời khen ngợi của Hoắc Lăng Tiêu về năng lực của y, hứa rằng chờ sau khi tu vi y tăng tiến ắt sẽ trọng dụng.


Chức vị của y đã đến sơn chủ rồi, trọng dụng là gì, chẳng phải là thăng lên phủ chủ sao?!

Chuyện này làm cho Hùng Khiếu mừng rỡ không dứt. Có thể nói Hoắc Lăng Tiêu đã tiện tay gieo một hạt giống vào lòng Hùng Khiếu, chỉ cần có cơ hội sớm muộn sẽ nở hoa kết quả.

Chỉ là y không dám nói lại những lời này với Dương Khánh.

Dương Khánh hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc Hùng Khiếu một cái, sau khi quay đầu lại ánh mắt thoáng vẻ quỷ quyệt, có vẻ thâm thúy, sắc bén bắn về phía trước, không biết có hoàn toàn tin lời của Hùng Khiếu hay không.

Dương Khánh có thể làm cho điện chủ hai điện phải tranh đoạt, tự nhiên không phải là người bình thường, Hoắc Lăng Tiêu cũng chỉ là có địa vị và tu vi cao hơn y mà thôi. Bàn về thủ đoạn mưu lược, Dương Khánh chưa chắc đã thua kém Hoắc Lăng Tiêu, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Thâm ý một ít cử động sau lưng của Hoắc Lăng Tiêu, đối với Dương Khánh mà nói không phải là cao minh gì, chỉ cần liếc qua một cái là có thể khám phá.

Mặc dù y không biết rốt cục Hoắc Lăng Tiêu và Hùng Khiếu đã nói những gì với nhau, nhưng y biết Hoắc Lăng Tiêu tiếp kiến Hùng Khiếu không khác nào cho Hùng Khiếu cơ hội tiếp cận với điện chủ Trấn Ất điện.

Đạo lý rất đơn giản, đó chính là Hùng Khiếu đã ‘quen biết’ điện chủ, từng hàn huyên đơn độc với điện chủ.

So sánh một chút, tỷ như nhà quyền quý nơi thế tục, dân chúng tầm thường muốn vào trong gặp mặt gia chủ không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng nếu có quen biết với gia chủ, vậy thì lại khác, nếu tới cửa bái kiến, đương nhiên kẻ dưới sẽ đi thông báo.

Nếu không ai biết ngươi là ai, ngươi chỉ là dân chúng tầm thường, đòi gặp gia chủ đại viện nhà cao cửa rộng, không phải muốn là được. Gia chủ sẽ không tới, ngay cả thông báo cũng không, sẽ lập tức bảo ngươi cút xéo đi nơi khác!

Đổi lại là Hùng Khiếu cũng là như vậy, dưới tình huống bình thường y chỉ là một tên sơn chủ nho nhỏ, có tư cách gì ra mắt điện chủ, có chuyện gì cứ bảo phủ chủ của ngươi tới.

Về phần sau này điện chủ còn có thể tiếp kiến Hùng Khiếu nữa hay không, vậy phải chờ xem biểu hiện của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui