Phi Thiên

Pháp chỉ vừa đến, đại quân xuất phát. Giống như lời Dữu Trọng Chân đã nói vậy, Cống Viên trải rộng khắp thiên hạ tổng cộng có hơn một nghìn. Nhân mã đóng ở đó không được bao nhiêu người. Mỗi Cống Viên phái ra hơn trăm người cũng đủ. Tổng cộng chỉ cần có mười vạn đại quân. Miêu Nghị giao nhiệm vụ này cho Hắc Hổ Kỳ, do Khuất Nhã Hồng dẫn người đi thay quân. Toàn bộ Hắc Long Tư mười Hổ Kỳ sau đó thay phiên đóng quân Cống Viên, để tất cả mọi người có cơ hội được thể nghiệm. Sau khi Khuất Nhã Hồng dẫn người rời đi, còn sót lại trăm vạn đại quân do Miêu Nghị tự mình dẫn đội đi đến Ngự Viên.

Khi tới gần Thiên Nhai, Miêu Nghị hạ lệnh cho đại quân tạm dừng nghỉ ngơi dưỡng sức. Hắn lấy danh nghĩa là cho phía dưới một lần cơ hội được tự do hoạt động cuối cùng. Mọi người thiếu cái gì, muốn mua gì đều có thể thực hiện ở đây. Một khi tiến vào Ngự Viên phải giữ nghiêm quy củ.

Đây đương nhiên là lý do của Miêu Nghị. Mọi người đóng quân ở nơi hoang dã cách xa Thiên Nhai. Bản thân Miêu Nghị dịch dung tiến vào thành. Hắn cùng Diêm Tu tiến vào một gian hàng.

Lão bản nương của cửa hàng này không phải là ai khác, chính là Cơ Mỹ Lệ. Ở cửa hàng như vậy, bối cảnh thế nào không cần nói cũng biết. Miêu Nghị tiện đường đi qua, cố ý vào thăm.

Bên trong động tiên, Miêu Nghị ngồi khoanh chân ở trên chiếu, nhìn nữ nhân đang quỳ gối ở đối diện, ngay phía trước bàn loay hoay pha trà. Nàng yên lặng, vĩnh viễn vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa đối với hắn.

Lặng im một hồi, Miêu Nghị hỏi:

- Ở chỗ này có ổn không?

Cơ Mỹ Lệ gật đầu.

- So với ở Thiên Nguyên Tinh vẫn tự do hơn.


Nói chuyện với nữ nhân này, vĩnh viễn không nhiệt tình nổi. Miêu Nghị biết điều này là do có liên quan tới việc mình giết chết Cơ Mỹ Mi muội muội của nàng. Giữa hai người lại chìm vào trầm mặc. Chỉ có điều, sau đó Cơ Mỹ Lệ thật ra chủ động mở miệng hỏi:

- Ở bao lâu?

Miêu Nghị:

- Chỉ có nửa ngày.

Cơ Mỹ Lệ lại trầm mặc, rót trà, đưa một chén nước đến trước mặt hắn.

Miêu Nghị đưa tay bắt được bàn tay mềm mại của nàng, thuận thế đặt chén trà sang một bên.

- Trà không uống. Không tính tiếp ta sao?

Cơ Mỹ Lệ hiểu rõ ý tứ của hắn, gương mặt hơi đỏ lên. Nàng dùng sức rút tay về. Bàn tay lật một cái, thi pháp tắt lò than, đứng lên, xoay người đi về phía phòng ngủ của mình.

Miêu Nghị mỉm cười, cũng đứng dậy theo nàng đi vào gian phòng, thuận lợi đóng cửa lại...



Trải qua mấy tháng bay đường dài, đại quân cuối cùng đã tới dải đất tinh không trung tâm của Thiên Đình. Đến nơi này, gia quyến của tất cả nhân mã không được sự cho phép đều không thể tự tiện tiến vào. Nữ quyến các loại đều phải lưu lại. Có một tinh cầu nho nhỏ chuyên môn dùng để cho gia quyến ổn định nơi ở.

Tuyết Linh Lung, Thanh Cúc, Lâm Bình Bình đều lưu lại. Ngay cả Phi Hồng cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, ở đây cũng sẽ không thể không có đạo làm người. Cứ cách một thời kì sẽ cho phép trong quân tới thăm gia quyến. Quân đóng giữ ở đây cũng không cần lo lắng sau khi mình tiến vào Ngự Viên sẽ không có ai chiếu cố. Bên trong Ngự Viên có số lượng lớn Tiên Nga, đều làm các công việc lạt vặt, sẽ giải quyết vấn đề sinh hoạt cơ bản của bọn họ.

Từng người sau khi trải qua sự kiểm tra nặng nề, trên dưới Hắc Long Tư lại trở nên hưng phấn. Bọn họ nhìn thấy được Thiên Cung ở trong tinh không. Tất cả đều cố gắng hết mức mở pháp nhãn muốn nhìn rõ toàn cảnh của Thiên Cung.

Chỉ có điều Thiên Cung không phải là mục đích của bọn họ. Những nơi trọng địa như vậy, bọn họ không thể nào dễ dàng đi qua được. Thực lực của bọn họ còn chưa đủ để phòng thủ trọng địa như Thiên Cung. Tinh cầu tuyệt dẹp trước mắt mới là nơi bọn họ dừng chân. Đã đến Ngự Viên!

Có người dẫn dắt đến đây, đại quân gào thét xông vào tinh cầu xinh đẹp này.


Nhân mã rơi vào trong dãy núi đầy núi mây biển sương chờ mệnh lệnh. Trên không trung bỗng nhiên một Thải Phượng với sắc thái rực rỡ bay qua, phát ra tiếng kêu thanh thúy giống như vàng ngọc, dẫn tới mọi người ngẩng đầu nhìn tới.

Theo đó có mấy bóng người lướt qua khoảng không lao đến. Tổng trấn đóng quân ở nơi đây tự mình tới đón tiếp.

Sau khi hàn huyên một hồi, sau đó Miêu Nghị dẫn cao tầng chủ chốt của Hắc Long Tư đi tới phủ tổng trấn. Hai bên phải triển khai giao nhận chính thức.

Phủ tổng trấn ở trên một ngọn núi tú lệ. Nhiều loại hoa giống như gấm đối xứng với từng dải cầu vồng trên bầu trời. Có thể thấy được các loại linh điểu bay lượn. Bầu trời trong xanh giống như bảo thạch.

Đứng ở trên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn ra. Hơn mười dặm linh khí giống như sương dày bao trùm. Dưới ánh nắng chói chan không tiêu tan, từng thân gốc cây cổ thụ đột ngột vươn vào trong linh khí, có tử khí trùng thiên. Trải qua giới thiệu mới biết, nơi đó là ba nghìn dặm Đào Viên đã được Dữu Trọng Chân nói tới.

Trải qua nửa ngày trực tiếp bàn bạc, lại thêm hỏi thăm thật kỹ, đám người Miêu Nghị cuối cùng đã hiểu rõ tình hình đại thể của Ngự Viên.

Sau đó nhân mã nòng cốt trấn thủ lại dẫn dắt đám người Miêu Nghị lao tới các nơi tiếp nhận nhiệm vụ. Trăm vạn đại quân phía dưới Hắc Long Tư tản đi các nơi.

Sau khi tốn hết ba ngày, hai bên mới hoàn tất giao nhận công tác. Nhân mã trấn thủ tập kết hoàn tất chính thức bay lên trời.

Sau khi đưa tiễn, Miêu Nghị đại thể đã tìm hiểu rõ một chút đối với tình hình ở nơi này. Hắn quay người lại, nhìn thấy bộ dạng Chiến Như Ý dường như đã quen thuộc đối với chỗ này, không tỏ ra hứng thú giống như những người khác. Hắn không nhịn được hỏi:

- Chẳng lẽ đại thống lĩnh đã tới đây rồi sao?


Chiến Như Ý nghiêng đầu nhìn hắn một cái, gật đầu:

- Sau khi lĩnh chức vụ, gần như chưa từng trở lại đây. Trước đây ta thường theo người nhà tới đây. Nhờ bệ hạ khai ân, nhà ta ở bên kia cũng có một vườn.

Nàng giơ ngón tay lên chỉ một phương hướng.

Miêu Nghị cười nói:

- Không hổ danh là con cháu thế gia. Chúng ta không thể so sánh được. Nếu đại thống lĩnh quen thuộc với nơi đây. Sau này lúc làm quen với tình hình, sợ là phải làm phiền đại thống lĩnh dẫn đường.

Chiến Như Ý chắp tay nói:

- Tổng Trấn đại nhân có lệnh, ty chức đâu dám không theo.

Trên thực tế Miêu Nghị vẫn không kịp lĩnh hội phong cảnh Ngự Viên. Hắn còn đang ở bên trong phủ tổng trấn, tập hợp thủ hạ đã tản đi các nơi báo cáo tình hình. Cũng có thể nói là đang làm quen với tình hình, lại đột nhiên có khách không mời mà tới chơi.

- Đại nhân, căn nương của ngài tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui