Có tốt như vậy sao?
Nhiếp Vô Tiếu vừa nghe thiếu chút nữa thì chảy nước miếng. Chợt nghe Dữu Trọng Chân nói ra lời ấy, hắn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Miêu Nghị. Lẽ nào trong kẻ ở thành phố quỷ hội đấu giá năm tỷ hồng tinh để mua đào tiên chính là thằng nhãi này?
- ...
Miêu Nghị á khẩu không trả lời được.
Dữu Trọng Chân cười hắc hắc nói:
- Thích ăn đào tiên thì dễ thôi. Trông coi ba nghìn dặm đào tiên, lúc đó không chừng có thể kiếm tiền bỏ túi tiền riêng. Còn sợ không có đào tiên ăn sao? Hơn nữa, can nương tiểu thiếp của ngươi không phải vừa vặn quản lý Cống Viên và Ngự Viên sao? Muốn nếm thử các loại tiên quả, khẳng định không thành vấn đề. Thủ vệ bình thường sợ cô đơn tịch mịch không tiện dẫn nữ nhân đi vào. Nhưng tiểu thiếp của ngươi đi gặp can nương hoàn toàn có thể dàn xếp một chút.
Thế nhưng, những lời vị Đô thống đại nhân này nói, Miêu đại quan nhân nghe ra, cảm thấy có chút không đáng tin cậy. Nói êm tai hơn hát cũng vô dụng. Cái gì tiểu thiếp, cái gì can nương, cái gì nếm thức ăn ngon cũng chỉ là chuyện nhỏ. Bản thân mình trước đây chính là bị gia hỏa này cho tới Tả Đốc Vệ. Hiện tại còn nói ba hoa chích choè. Có quỷ mới biết gia hỏa này có tâm tư gì.
Cho nên Miêu Nghị thử hỏi một câu.
- Đại nhân, công tác tốt như vậy có thể trả lại cho nơi khác đi chấp hành hay không?
Dữu Trọng Chân sửng sốt. Mình nói nhiều như vậy, hóa ra vẫn là vô nghĩa sao? Mặt hắn hơi trầm xuống, nói:
- Nhiệm vụ do phía trên chỉ định xuống, còn có thể cò kè mặc cả được sao?
Được lắm. Chỉ có thể xem như mình không nói gì. Miêu Nghị từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là thành thật nhận lệnh.
Người tham dự nhiệm vụ ở thành phố quỷ, không quan tâm có lập công hay không, chỉ cần không phạm sai lầm, lần này tất cả đều được phân thưởng. Sống tự nhiên là trực tiếp lĩnh thưởng. Về phần những người chết trận, Dữu Trọng Chân yêu cầu Miêu Nghị điều tra rõ ràng tin tức về gia quyến, báo cáo lên trên. Tả Đốc Vệ bên kia có nhân viên chuyên an bài công tác trợ cấp.
Chuyện ở đây đã xử lý xong. Dữu Trọng Chân dẫn người đi về quân Bắc Đấu trước. Nhiếp Vô Tiếu tạm thời chưa đi cùng. Hắn vẫn có rất nhiều chuyện trên thực tế cần thao tác. Không phải nói điều lệnh vừa đưa ra, phủi mông một cái là có thể đi được. Chuyện của Hắc Long Tư từ trên xuống dưới đều phải bàn giao rõ ràng.
Đây không phải là chuyện một câu một lời có thể xong được. Ngoại trừ bàn giao công tác ra, Nhiếp Vô Tiếu còn muốn tìm một vài thủ hạ cũ có thể tin được nói chuyện. Chuyện tới quá mức đột ngột. Trước đó hắn cũng không kịp chuẩn bị được gì. Phía dưới lại càng không có sự chuẩn bị.
Nhiếp Vô Tiếu cũng trực tiếp biểu lộ với Miêu Nghị, ý đồ tìm thủ hạ cũ nói chuyện của mình. Dù sao không phải điều động bên trong Tả Đốc Vệ, mà là phải nhảy đến trong thế lực địa phương. Thủ hạ cũ có nguyện ý đi với hắn hay không, vẫn còn là cả một vấn đề. Hắn sẽ phải lấy ra lợi ích, vạch ra tiền đồ tương lai. Thứ hai cũng là chuyện đáp ứng Miêu Nghị. Trước đó phải bảo thủ hạ cũ của mình phối hợp với Miêu Nghị nắm tay Hắc Long Tư trong.
Đối với chuyện này, Miêu Nghị tất nhiên là vui mừng nhìn thấy thành quả. Hắn mặc dù đã thành tổng trấn Hắc Long Tư, nhưng trước khi Nhiếp Vô Tiếu đi, hắn vẫn không chuẩn bị vào ở trong phủ tổng trấn. Nếu không sẽ làm Nhiếp Vô Tiếu cảm thấy khó xử. Cho nên hắn đi về trước.
- Tham kiến Tổng Trấn đại nhân!
Miêu Nghị vừa đi ra khỏi phủ tổng trấn, thủ vệ bên ngoài đột nhiên cùng nhau hành lễ. Hiển nhiên bọn họ đã biết tin tức. Miêu Nghị có chút không được tự nhiên, phất phất tay.
Tin tức như vậy, thật ra đã nhanh chóng truyền đi khắp toàn bộ trên dưới Hắc Long Tư.
Chiến Như Ý có chút mất mát, ngồi một mình ở trong trướng buồn bã. Bất kể là ngoài sáng hay trong tối, trong lòng nàng và Miêu Nghị vẫn luôn có một sự so sánh. Lần này lại có thể trực tiếp thành thuộc hạ của Miêu Nghị. Sau này này phải phục tùng sự điều động của Miêu Nghị. Tương lai lại có thể phải gả cho nhà người ta. Lẽ nào cả đời này nàng đều phải bị hắn giẫm lên trên sao?
Nhiều lần nàng thua ở trên tay Miêu Nghị. Lần này nàng ôm hy vọng lớn nhất. Có câu nói rất hay, hi vọng càng cao thất vọng càng lớn. Cảm giác trong lòng nàng thật sự khó có thể hình dung. Trong miệng nuốt không xuống, đầy cay đắng. Sớm biết như vậy, trước đây cần gì phải chạy tới quân cận vệ!
Mấy thuộc hạ tâm phúc của nàng đi qua đi lại trước lều, thở dài thở ngắn. Bọn họ cũng không dám tiến tới quấy rầy. Có một số việc ván đã đóng thuyền khó có thể thay đổi. Tất cả đều biết tâm tình đại thống lĩnh lúc này sợ là không tốt lắm. Con người không phải là cây cỏ. Đối thủ một mất một còn biến thành thượng cấp, ai có thể có tâm tình tốt mới là lạ.
Có người buồn, dĩ nhiên là có người vui mừng.
Vén màn cửa lều lên, Từ Đường Nhiên đi nhanh vào ngồi xuống. Trên mặt hắn lộ ra ánh sáng màu đỏ, vung tay lên nói.
- Mang rượu tới đây. Ngày hôm nay ta phải uống vài chén.
Tuyết Linh Lung tiến lên đón, nghe hắn nói vậy sửng sốt một hồi. Chợt nàng phất tay bảo nha hoàn đi lấy rượu, còn mình ngồi ở bên cạnh hắn. Thấy hắn chà xát đôi tay liên tục, lộ vẻ hưng phấn, nàng hiếu kỳ nói:
- Đại nhân. Chẳng lẽ có chuyện gì vui sao?
- Ha hả!
Từ Đường Nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Hắn vỗ một cái vào trên đùi, không khỏi đắc ý nói:
- Thật sự là có chuyện vui. Hơn nữa còn là chuyện vui bằng trời. Phu nhân, nói cho nàng biết một tin tức tốt. Đại thống lĩnh lại thăng chức?
Tuyết Linh Lung kinh ngạc:
- Nhanh như vậy lại thăng chức? Lên Phó tổng trấn sao?
Từ Đường Nhiên cười lớn nói:
- Đại nhân là ai chứ? Phu nhân khó tránh khỏi quá coi thường đại nhân. Phó tổng trấn đại nhân còn không để ý tới. Vừa nghe được tin tức, Đô thống đại nhân tự mình đến đây ban phong thưởng cho đại nhân. Nhiếp tổng trấn đã dời khỏi Hắc Long Tư. Đại nhân thăng quan lên hai cấp, trực tiếp tiếp nhận vị trí của Nhiếp tổng trấn. Phẩm cấp cũng trực tiếp từ tiểu tướng Lục Tiết nhảy liền hai cấp. Hiện tại đã là thượng tướng tử giáp Nhị Tiết! Chà chà, đại nhân chính là đại nhân. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay là nét bút lớn như vậy. Chuyện ở thành phố quỷ được truyền trong mấy ngày qua, hóa ra đại nhân cũng tham dự vào trong đó. Hơn nữa đại nhân còn lập được đại công Nghe nói đại nhân còn cùng Đại đô đốc kề vai chiến đấu. Thậm chí còn được Đại đô đốc khen ngợi. Đúng là tiền đồ vô lượng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...