Quả nhiên, sau khi cả hai ngồi xuống chạm cốc, Hoa Hồ Điệp đã hỏi tới chuyện bố trí cạm bẫy của Thiên Đình, hỏi hắn có phải đã tham dự hay không.
Miêu Nghị hàm hồ vài câu cho qua. Khấu gia hỏi hắn, có lẽ hắn sẽ nói. Nhưng cũng không có nghĩa là người nào trong Khấu gia chạy tới, hắn đều sẽ nói.
Đối tượng bỏ trốn?
Sau khi đuổi Hoa Hồ Điệp đi, Miêu Nghị lấy ra vòng tay trữ vật Chiến Như Ý đưa cho hắn. Hắn phát hiện bên trong đều là hồng tinh. Thi pháp kiểm kê số lượng một chút, số tiền rõ ràng tương đương với tiền bán đấu giá đào tiên. Hắn cũng không khách khí, trực tiếp thu vào.
Về phần có đi tới chỗ Tín Nghĩa Các nhận đào tiên hay không, ngược lại hắn thật sự có chút do dự. Hiện tại cho dù là kẻ ngu si cũng biết người đấu giá được đào tiên chính là người của Thiên Đình. Hiện tại hắn chạy qua nhận, làm không tốt sẽ bị người khác để mắt tới. Chiến Như Ý nói cũng không sai. Rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho nhiệm vụ lần này.
Suy nghĩ một chút vẫn là thôi. Đào tiên. Lần này mình coi như chiếu cố giúp Thiên Mão Tinh Quân, tặng cho vài quả đào, chắc hẳn không có vấn đề gì chứ.
Có lẽ Phi Hồng cũng có thể lấy được. Dù sao Lục bà bà nghĩa mẫu của nàng chính là quản phương diện này. Chỉ có điều Miêu Nghị suy nghĩ một chút vẫn tạm thời không có đánh chủ ý về Phi Hồng.
Hắn liền bỏ qua dự định lại đi tới Tín Nghĩa Các nhận đồ, tiếp tục chuyên tâm dưỡng thương.
Ai biết hắn tĩnh tâm còn chưa tới nửa ngày, Kim Mạn ở nơi luyện ngục lại truyền tin tức tới:
- Thánh Chủ, mau chóng rời khỏi thành phố quỷ. Người của Tín Nghĩa Các muốn lấy cái đầu của ngài để lập uy!
Miêu Nghị kinh ngạc:
- Tình huống gì vậy?
Kim Mạn:
- Tình huống cụ thể thế nào, ta không biết. Chỉ là vừa nhận được tin tức, nói ngươi ở Tín Nghĩa Các gây ra phiền phức. Hiện tại người của Tín Nghĩa Các đang âm thầm tìm kiếm tung tích của ngài.
Trong lòng Miêu Nghị có chút hồi hộp. Mình ở Tín Nghĩa Các vẫn chưa gây ra phiền toái gì. Nếu muốn nói phiền toái gì, cũng chỉ có chuyện đào tiên.
Hắn cảm thấy kỳ quái. Chỉ cần Tín Nghĩa Các không phải là kẻ ngu si thì nên biết hắn là người của Thiên Đình. Biết mình là người của Thiên Đình vẫn dám động thủ. Bọn họ điên rồi sao?
Hắn cảm thấy không có khả năng, liền hỏi:
- Các ngươi có cơ sở ngầm ở Tín Nghĩa Các sao?
Kim Mạn:
- Không.
Miêu Nghị:
- Vậy ngươi làm sao biết Tín Nghĩa Các muốn động đến ta? Tin tức từ đâu tới?
Kim Mạn:
- Tin tức cũng không có vấn đề. Về phần nguồn gốc tin tức n, vẫn mong Thánh Chủ thứ lỗi, không tiện tiết lộ. Sau đó nếu như có cơ hội, sẽ nói cho Thánh Chủ cũng không muộn.
Miêu Nghị suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng. Cho dù Tín Nghĩa Các muốn tìm mình, cũng không biết thân phận thật sự của mình. Kim Mạn bên kia càng không thể nào biết hắn đi đấu giá được đào tiên. Vì sao nguồn gốc tin tức có thể nhanh như vậy đã nhắm thẳng vào mình? Vì sao Kim Mạn có thể không chút nghi ngờ, thậm chí ngay cả hỏi người đấu giá được đào tiên có phải là hắn hay không, đã trực tiếp cảnh tỉnh mình? Trên hội đấu giá, bọn họ chỉ biết được đấu giá được đào tiên là người của Thiên Đình. Nói cách khác, Thiên Đình bên kia có người biết tin tức của Tín Nghĩa Các. Lẽ nào Thiên Đình có nội ứng ở trong Tín Nghĩa Các? Nếu như vậy, nói cách khác Lục Đạo cũng có nội ứng ở trong Thiên Đình.
Miêu Nghị hỏi:
- Tướng chủ, người nói cho ngươi biết tin tức có phải là người của Thiên Đình hay không?
Kim Mạn bên kia trầm mặc một chút. Hắn không nói là phải, cũng không có nói là không phải. Hắn chỉ nhắc nhở:
- Thánh Chủ, cái này không quan trọng. Hiện tại quan trọng nhất chính là trước khi Tín Nghĩa Các tìm được Thánh Chủ, ngài phải nhanh chóng rút lui khỏi đó. An toàn của Thánh Chủ đứng ở vị trí hàng đầu
Miêu Nghị hiểu rõ, đối phương không nói, coi như đã thầm chấp nhận ở phía bên Thiên Đình quả thực có nội ứng. Hắn đáp lại:
- Ta biết.
Sau khi ngừng liên hệ, Miêu Nghị có phần khó xử. Hắn đi qua đi lại ở bên trong phòng. Mấu chốt là, có đi hay không không phải do hắn quyết định.
Không quan tâm nguồn gốc phát ra tin tức này có tin cậy hay không, với mục đích an toàn là trên hết, Miêu Nghị vẫn nhanh chóng liên lạc với Cổ Đa Quý, để hắn xin chỉ thị cho Giám Sát Hữu Bộ bên kia thả cho hắn trở lại. Lý do là tư thái của Chiến Như Ý quá rõ ràng. Mình theo Chiến Như Ý ở phòng đấu giá ra mặt, đã không an toàn, sợ bị lộ. Thỉnh cầu rút lui khỏi đây.
Hắn cũng không tin phía trên không biết vấn đề dáng người của Chiến Như Ý. Phía trên vốn để ý tới tư thái của Chiến Như Ý, lấy Chiến Như Ý ra làm mồi dụ. Hắn chắc hẳn chỉ cần mình đưa ra lý do này, có thể rời khỏi thành phố quỷ.
Cổ Đa Quý cũng cho rằng hắn nói có lý, đáp ứng sẽ xin chỉ thị của phí trên.
Nhưng sau khi xin chỉ thị, có được trả lời, lại khiến Miêu Nghị cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cổ Đa Quý báo cho hắn biết, phía trên đã suy nghĩ đến điểm này, đã ra lệnh triệu hồi Chiến Như Ý trở lại, sẽ không cản trở tới an toàn của Miêu Nghị hắn. Suy nghĩ đến trong khoảng thời gian này phái người khác không quen thuộc tới bố trí tình hình, sợ sẽ cản trở nhiệm vụ. Phía trên quyết định Miêu Nghị hắn tiếp tục lưu lại. Chiến Như Ý lập tức sẽ giao nhận công tác với hắn, sẽ giao nhân mã Lam Hổ Kỳ ở thành phố quỷ nhân cho Miêu Nghị hắn thống nhất điều động.
Miêu Nghị hết chỗ nói rồi. Hắn không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy. Mình không rời khỏi hiểm cảnh, ngược lại tiện nghi cho Chiến Như Ý. Nhưng hắn lại không tiện nói hắn đã biết tin tức của Tín Nghĩa Các bên kia. Bằng không Thiên Đình truy hỏi nguồn gốc của tin tức, hắn căn bản không có cách nào giải thích được.
Quả nhiên rất nhanh. Chưa tới nửa canh giờ, Chiến Như Ý đã tới gõ cửa, chủ động tìm tới cửa.
Đi thẳng vào vấn đề. Chiến Như Ý và hắn cũng không có gì hay để trò chuyện, đi thẳng vào vấn đề:
- Mặt trên nói ta lưu lại dễ bị lộ, đã quyết định triệu hồi ta đi, yêu cầu ta lập tức rời khỏi đây. Đã an bài người tiếp ứng hộ tống. Phía trên nói ngươi đã biết, muốn ta giao nhân mã cho ngươi thống nhất chỉ huy.
Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Vậy phải thật sự chúc mừng nàng, lập được công lao lớn như vậy, trở lại sợ rằng sẽ được thăng chức. Vị trí một Phó tổng trấn sợ là chạy không thoát được.
Không phải khen tặng. Lời hắn nói chính là sự thực. Lần này công lao của Chiến Như Ý thật sự không nhỏ. Nhất định phải nhận được trọng thưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...