Phá Quân nhắc nhở:
- Nha đầu kia cực kỳ bướng bỉnh, Tam gia và Nhược Thủy cũng không hàng nàng được.
Thanh Chủ không đồng ý xua tay nói:
- Ha ha! Bạch lão tam không hàng được nàng bởi vì Nhược Thủy quá cưng chiều nàng. Bạch lão tam vì nể Nhược Thủy nên mới dung túng.
Nhưng Thanh Chủ ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng đúng, nha đầu kia đúng là bướng bỉnh, biết là người của ta cũng dám đụng, không cho một bài học thì không biết trời cao đất rộng. Tính tình của nha đầu kia là không dạy dỗ không được. Nhưng cá tính của nha đầu đó hơi phản nghịch, nếu mạnh bạo không chừng hiệu quả hoàn toàn ngược lại. Thôi thì tiên lễ hậu binh đi, kêu nàng thả người của trẫm ra trước rồi đến gặp trẫm, nếu chịu quy thuận Thiên Đình thì trẫm có thể thưởng Mê Loạn tinh hải cho nàng, nếu không nghe lời thì đánh cho một trận rồi mang đến gặp trẫm.
Phá Quân lĩnh mệnh rời đi:
- Tuân lệnh!
Bạch Phượng Hoàng, đúng vậy, người trốn trong Mê Loạn tinh hải xưng vua là Bạch Phượng Hoàng người quen cũ của nhóm Thanh Chủ.
Đám người Thanh Chủ vì chuyện Bạch Phượng Hoàng mà cảm thán quá khứ, lúc này nàng thì đang rối rắm vì chuyện dĩ vãng.
Ngọc Trần tinh là một hành tinh Bạch Phượng Hoàng ngưng tụ bụi trắng luyện chế ra. Hành tinh trong suốt lấp lánh, quỳnh lâu điện ngọc hồn nhiên một thể.
Ngoài cung điện bày vô số quả banh ngọc, một đám trẻ nhỏ lăn banh ngọc chơi đùa. Trong banh nhốt mấy trăm vạn đại quân Thiên Đình.
Trong đại điện ngọc ngà không dính hạt bụi, hoa văn khắc ngọc bày ra đồ án phượng hoàng đủ kiểu.
Bạch Phượng Hoàng và Miêu Nghị mặc chiến giáp Hồng Tinh đứng mặt đối mặt giữa đại điện, người mắt to trừng mắt nhỏ.
Miêu Nghị thỉnh thoảng nhìn xung quanh, không biết nữ nhân này kêu hắn ra có chuyện gì.
Hai người nhìn nhau thật lâu.
Bạch Phượng Hoàng đột nhiên mở miệng nói:
- Cho ta xem con mắt thứ ba của ngươi đi.
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Nàng là ai?
Bạch Phượng Hoàng trừng mắt:
- Có tin ta tự móc mắt ngươi ra không?
Miêu Nghị hỏi:
- Nàng muốn làm gì?
Bạch Phượng Hoàng giơ hai ngón tay chọt như thật sự định móc mắt hắn ra.
Miêu Nghị vội la lên:
- Chờ chút!
Người ta quá mạnh, Miêu Nghị không muốn sống chết vì Thiên Đình thì tội gì làm xương cứng. Sẹo dọc giữa trán tách ra, một cột sáng lấp lánh ánh sáng rực rỡ bắn ra từ con mắt lưu ly bảy sắc.
Thiên nhãn mở ra, hai con mắt khác theo dõi phản ứng của đối phương. Miêu Nghị không biết nữ nhân này muốn làm gì.
Bạch Phượng Hoàng đánh giá thiên nhãn giữa trán Miêu Nghị một lúc lâu, biểu tình phức tạp.
Thật lâu sau Bạch Phượng Hoàng mất hứng than thở:
- Thu lại đi, ngươi đã gặp đại yêu ngọc trai Thận Mê đúng không?
Miêu Nghị ngẩn ngơ, từ từ khép thiên nhãn, lòng thầm giật mình. Miêu Nghị không ngờ nữ nhân này nhìn sơ đã biết thiên nhãn của hắn đến từ Thận mê đại tướng dưới trướng của Yêu Chủ. Miêu Nghị hơi hiểu tại sao đối phương đơn độc triệu kiến mình, nhưng hắn không rõ thân phận của nữ nhân này là gì.
Dường như Bạch Phượng Hoàng nhìn thấu suy nghĩ của Miêu Nghị, cười khẩy nói:
- Ta và Thận Mê rất quen thuộc nhau, đồ vật của hắn ta nhìn sơ liền biết. Thứ giữa trán ngươi rõ ràng là thiên nhãn của Thận Mê! Nếu thiên nhãn ở trên người của ngươi thì chắc Thận Mê đã mất mạng phải không?
Miêu Nghị không biết nên trả lời sao, quan trọng là hắn không biết Bạch Phượng Hoàng với Thận mê là địch hay bạn, lỡ nói sai đối phương định báo thù cho Thận Mê thì tiêu.
Không cần Miêu Nghị trả lời, ánh mắt Bạch Phượng Hoàng mơ hồ như nhớ về quá khứ, lẩm bẩm:
- Chắc mất mạng rồi. Thận Mê phản bội, sao hắn tha thứ được, rơi vào tay hắn thì chỉ có đường chết.
Mắt Miêu Nghị hấp háy suy nghĩ lời nói của Bạch Phượng Hoàng.
Bạch Phượng Hoàng lấy lại tinh thần, trực tiếp hỏi:
- Ngươi muốn chết hay sống?
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Đương nhiên muốn sống!
Bạch Phượng Hoàng nói:
- Vậy để ta thử thách ngươi, miễn ngươi qua được cửa này ta sẽ thả ngươi đi.
Miêu Nghị hỏi dò:
- Thử cái gì?
Bạch Phượng Hoàng ngoắc ngón tay:
- Xòe tay ra.
Miêu Nghị khó hiểu giơ hai tay ra.
- Một tay đủ rồi.
Bạch Phượng Hoàng chộp cổ tay Miêu Nghị kéo đến gần, cầm bàn tay hắn dán lên ngực mình.
Bàn tay cảm nhận bộ ngực co giãn căng đầy, Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm:
- ...
Miêu Nghị giật mình vì nữ nhân này phóng đãng, hắn nghĩ lầm cái gọi là thử thách.
Bạch Phượng Hoàng trừng Miêu Nghị cảnh cáo một câu:
- Dám suy nghĩ lung tung là ta chọt mù mắt ngươi!
Bạch Phượng Hoàng cầm chặt cổ tay Miêu Nghị, nghiêm túc nói:
- Trong trái tim của ta giấu một thứ, nếu ngươi có thể lấy ra trong khi không tổn thương được ta thì coi như vượt thử thách, ta sẽ thả ngươi đi, ta nói chuyện giữ lời.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi lại:
- Trái tim?
Bạch Phượng Hoàng nói:
- Thi pháp xem đi, có nắm chắc thì lấy ra, nếu không chắc chắn đừng miễn cưỡng. Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng có thể thừa dịp bị thương ta, dù ta không có trái tim vẫn có thể sống mấy canh giờ, đủ thời gian làm thịt ngươi!
Miêu Nghị hơi tò mò, thấy đối phương nghiêm túc không giống đang đùa, hắn do dự cắn răng thử một lần. Miêu Nghị từ từ nhắm mắt lại, thi pháp xem xét trong ngực Bạch Phượng Hoàng.
Thế giới trong người đối phương làm Miêu Nghị ngạc nhiên, không ngờ bên trong cơ thể nàng vẫn một màu trắng. Máu trắng chảy vào trái tim, đó là trái tim trong suốt đập thình thịch như thủy tinh, máu trắng chảy trong đó.
Bạch Phượng Hoàng thấy Miêu Nghị tạm dừng thì nhắc nhở:
- Ở trong trái tim.
Miêu Nghị lại thi pháp vào sâu hơn, tiến vào trong trái tim Bạch Phượng Hoàng nội thị. Không xem không biết, nhìn rồi hết hồn. Trong tim của đối phương bị người mở ra không gian nhỏ, hoặc nên nói là bày một trận pháp. Một ngọn lửa như sóng nước vô hình vạn vẹo đốt cháy trong trận pháp.
Người khác không biết lửa vô hình này nhưng Miêu Nghị rất rành, là Tâm Diễm!
Miêu Nghị quá giật mình, nỗi lòng dao động khó tả. Không ngờ có người để lại một lũ Tâm Diễm trong trái tim của nữ nhân này.
Miêu Nghị đại khái hiểu tác dụng của trận pháp loại nhỏ này là kiềm chế Tâm Diễm, nếu có người phá hủy trận pháp thì Tâm Diễm sẽ đốt cháy trái tim của nàng ta.
Miêu Nghị mở mắt ra nhìn Bạch Phượng Hoàng, kinh ngạc hỏi:
- Là nàng bày trận pháp này?
Miêu Nghị không biết làm cách nào nhờ cậy ngoại lực để khống chế Tâm Diễm.
Bạch Phượng Hoàng nói:
- Bớt nói nhảm đi, ta chỉ hỏi ngươi có thể lấy ngọn lửa vô hình kia ra không?
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Sao ta biết nàng nói chuyện giữ lời không?
Bạch Phượng Hoàng nhướng mày nói:
- Tức là ngươi có thể lấy ra?
Miêu Nghị trả giá:
- Đưa ta và người của ta ra ngoài trước, rời khỏi đây xác nhận an toàn rồi ta mới giúp nàng lấy ngọn lửa vô hình ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...