Hiện giờ vấn đề lớn nhất không phải có kẻ giở trò hay không mà là chín trăm vạn người phải làm sao đây? Cứ ngỡ mọi người tiến vào theo kiểu thả lưới sẽ phán đoán chính xác vị trí ra vào, hiện giờ bên trong hỗn loạn, tin tức biểu thị phân không rõ đông nam tây bắc.
Nhìn ‘mây mù’ xoay tròn như gió thổi mây phun, Bách Lý Phong và Huyễn Vô Biên toát mồ hôi lạnh lòng bàn tay chân, không thể tưởng tượng loại người nào có thể khống chế tình hình lớn như vậy. Hai người không biết làm sao báo cáo lên trên.
Nhưng không báo không được, Bách Lý Phong, Huyễn Vô Biên đành cứng da đầu báo cáo.
Có tiếng truyền âm kinh kêu vang bên tai:
- Đại thống lĩnh!
Chiến Như Ý vụt ngoái đầu nhìn, thấy Khang Đạo Bình thuộc hạ thân tín bị cơn bão cuốn đi, giây lát đã mất hút. Chiến Như Ý vừa kinh vừa sốt ruột, nhưng bản thân nàng cũng khó bảo đảm thì làm sao lo cho người khác được.
Hối hận.
Khuôn mặt kinh hoàng của Chiến Như Ý xen lẫn hối hận. Nàng hận mình không nên hành động theo tình cảm so kè với Miêu Nghị, hận tên khốn như hắn liên lụy nàng vào theo, lần này thật sự là không biết chết sống.
Người của Hắc Hổ Kỳ đã bị đánh tan chỉ còn mấy chục người gắn chặt vào nhau bị gió thổi như lá liễu trong gió to. May mà Hắc Thán tiến hóa trời sinh thể khống chế phong vân, dù gió mạnh nhưng nó da dày thịt béo chống đỡ được, dần tìm được cách cưỡi gió.
Một đám người dính chặt vào nhau dần ổn định lại, Hắc Thán quẫy đuôi mạnh mẽ chui ra chui vào trong cơn bão. Miêu Nghị mừng rỡ, giờ xem ra để thoát khốn phải dựa vào bản lĩnh của Hắc Thán. Nhưng mấy chục người dính vào nhau sinh ra lực cản rất lớn trong bão tố, ảnh hưởng Hắc Thán nhiều.
Rắc rối nhất là trong cơn bão điên cuồng rít gào không ngừng có u linh trắng to lớn xuất quỷ nhập thần chui vào va chạm.
Công kích không ngừng, trong lúc gấp gáp Hắc Thán bỗng hụp xuống né đòn.
Thấy nhiều lần gặp nguy hiểm, Diêm Tu không nhịn được quát to:
- Đại nhân mau vào túi thú của ty chức đi! Ty chức và Hắc Thán thử xem có thể lao ra không!
Tu vi của Diêm Tu cao hơn Miêu Nghị, cộng thêm lúc trước hắn sử dụng thiên nhãn hao tổn pháp lực rất lớn. Diêm Tu và Hắc Thán xem như người quen cũ, có thể thử một lần.
Nhưng Miêu Nghị la lên:
- Mọi người tụ cùng một chỗ ảnh hưởng tốc độ của béo tặc quá, phải thu mọi người vào túi thú!
Mấy chục người còn sót lại rất nhanh bị Diêm Tu, Dương Triệu Thanh bỏ vào túi thú.
Diêm Tu lại hét hướng Miêu Nghị:
- Đại nhân mau vào túi thú!
Miêu Nghị lắc đầu không chịu vào, hắn có lý do từ chối:
- Không có thiên nhãn của ta trợ giúp, các ngươi chạy lung tung không tìm thấy phương hướng thì không thể lao ra được.
Nói xong Miêu Nghị lại mở thiên nhãn ra nhanh chóng nhìn quét bốn phía.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh đành cùng cưỡi, hai người cưỡi trên Hắc Thán. Hắc Thán thiếu bị mấy chục người kéo nên quẫy mình trong bão tố, tốc độ nhanh nhẹn hơn trước nhiều.
Thiên nhãn của Miêu Nghị tìm được thời cơ, hắn nhanh chóng phất tay chỉ huy Hắc Thán chui vào chỗ trống giữa đàn u linh trắng nhanh chóng chạy trốn.
Không khí bốn phía ngày càng lạ, ba người cảm giác bụi ma sát kịch liệt dần tích góp năng lượng lớn mạnh, cảm giác như tùy thời bùng nổ. Ba người thận trọng quan sát, quả nhiên không ngoài dự đoán, trong gió bụi xoay tròn kêu lách cách, một tia chớp xẹt qua. Ngay sau đó các tia chớp tứ giăng, vô số tia chớp không ngừng xẹt qua, tiếng gầm rú không ngớt.
Ngoài lều chủ soái, thấy Mê Loạn tinh hải xoay tròn lấp lóe tia điện không ngớt, Bách Lý Phong và Huyễn Vô Biên biểu tình cực kỳ khó xem, sợ chín trăm vạn người ở bên trong lành ít dữ nhiều.
Mười người Cẩu Thả Trạch bám sát sau lưng nữ nhân áo trắng, đuổi theo không bỏ. Dường như nữ nhân áo trắng cố ý câu giờ với họ.
Khi tia chớp nổi lên, tía điện tứ giăng thì nữ nhân áo trắng xoay người cười dữ tợn với mười người.
Mười người Cẩu Thả Trạch nhanh chóng dừng lại nhìn quanh, giật nảy mình.
Bọn họ chưa kịp chuẩn bị gì thì tia chớp dày đặc đã điên cuồng chém tới, có hươ đao thương ngăn cản cũng vô dụng, càng đỡ càng xui xẻo. Vũ khí có thể bị dòng điện bám vào, cả đám bị điện giật ngã nghiêng, không chống cự được quá lâu.
Tia chớp phong vân đì đùng, Hắc Thán ở trong đó như cá gặp nước. Hắc Thán vốn không sợ lôi điện, nó theo chỉ thị của Miêu Nghị chui phá phong vân lôi điện như thần vật. Dương Triệu Thanh không yếu thế, giang hai tay thò vuốt ra, hai quả cầu điện lăn lộn trong bàn tay. Tia chớp nào chém tới chưa kịp đụng vào Hắc Thán đã quẹo sang bên, tia chớp mạnh mẽ bị Dương Triệu Thanh hút vào đôi tay.
Cái này chưa là gì, có một u linh trắng khổng lồ phá tan phong vân đụng vào, Dương Triệu Thanh vung tay nghênh đón. Tia chớp Dương Triệu Thanh dẫn đến nháy mắt hóa thành tia sáng chớp lóe sấm sét như phi kiếm phích lịch đánh ra.
Từ khi Dương Triệu Thanh tu luyện nhân tự bộ, địa tự bộ của Cửu Trọng Thiên đến nay luôn giấu diếm tài năng, lần này cuối cùng được thấy gã tung hoành.
Bùm!
U linh màu trắng bay tới bị Dương Triệu Thanh vung tay chém ra phích lịch dữ tợn nổ nát. Nó nổ thành bụi trắng, bản thể u linh trắng hiện hình là chất lỏng hình người lấp lánh ánh sáng màu ngọc bích mấp máy. Dương Triệu Thanh phất tay chém ra phích lịch nổ tan bản thể u linh màu trắng cũng là chất lỏng tỏa sáng mấp máy.
Miêu Nghị nhìn bốn phía rất nhanh đã hiểu những u linh màu trắng không phải không sợ các tia chớp, mà vì chúng nó ở trong khu vực này dường như biết trước năng lượng ở đâu tích tụ ra tia chớp nên né tránh trước tiên. Nhưng chúng nó không thể né thoát Dương Triệu Thanh khống chế phích lịch cố ý tấn công, nên không biết khi nào gã ra tay.
Dương Triệu Thanh giờ phút này thật là uy phong lẫm lẫm, từng tia chớp bay khỏi tay có khí thế thần chắn giết thần, phật chắn giết phật. Dương Triệu Thanh tung hoành trên người Hắc Thán, sắc bén không thể đỡ, một đường đại khai sát giới như không biết mệt. Chỉ giây lát đã có hàng ngàn con u linh bị Dương Triệu Thanh nghiền nát thành tro.
Miêu Nghị, Diêm Tu hút ngụm khí lạnh nhìn, không ngờ Dương Triệu Thanh tu luyện nhân tự bộ, địa tự bộ công pháp Cửu Trọng Thiên lợi hại đến trình độ này. Rất nhanh hai người nhìn thấu, không phải thực lực của Dương Triệu Thanh quá khủng bố mà gã đang dựa thế. Trong ‘phong vân’ uẩn nhưỡng phích lịch càng mạnh mẽ thì Dương Triệu Thanh dựa vào phích lịch công kích càng lợi hại hơn, chứ không phải chính gã dùng tia chớp hoài không hết.
Miêu Nghị thấy cảnh này thì mừng rỡ, càng nắm chắc thoát thân hơn.
Thiên nhãn nhìn quanh bốn phía, Miêu Nghị hươ Nghịch Lân thương chỉ xéo:
- Đi đằng trước bên phải!
Hắc Thán nghe lời nhanh chóng cỡi gió lao tới trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...