Phi Thiên

- Với người trần truồng đi trên đường, trong lòng không cảm thấy việc này có gì lạ thì nó chẳng hề lạ. Nếu người đó thấy mất mặt vì không mặc bộ đồ đàng hoàng thì đó chỉ là vinh nhục của riêng hắn, thật ra hắn quan trọng gì trong mắt người khác? Nếu hắn không chịu nổi ánh mắt của người ta đó chỉ là vì người ta đang nhìn hắn, thật ra hắn không là nghĩa lý gì với người ta, họ đơn giản nhìn qua hắn vậy thôi.

- Như Ý, loại bỏ bối cảnh xuất thân của ngươi thì vui buồn yêu ghét của ngươi không khác gì người bình thường. Ngươi cảm thấy vinh nhục đó chỉ là vì ngươi xem mình quá quan trọng, thật ra ngươi không hề nặng ký trong lòng người khác như ngươi đã tưởng. Ví dụ như người trần truồng đi qua đường có lẽ thấy đây là sỉ nhục. Như Ý, nếu khi đó ngươi đứng ở đầu đường thấy cảnh kia, người đứng xem như ngươi có phải cũng sâu sắc thấy nhục như chính bản thân hắn không? Như Ý, hãy suy nghĩ kỹ rồi tự trả lời trong lòng đi.

Chiến Như Ý đã tự trả lời, tất nhiên không, nàng sẽ quay đi lo làm việc của mình, không thèm để ý tới người kia.

Thấy Chiến Như Ý đã hiểu, Chiến Bình tiếp tục bảo:

- Vinh nhục chỉ ở trong lòng cá nhân, vinh nhục của ngươi vĩnh viễn không là toàn bộ trong sinh mệnh của người khác, thậm chí không thể chiếm thời gian cả ngày để người ta luôn nhớ đến. Nên có một số việc không đáng sợ, phải lo âu thấp thỏm như ngươi nghĩ.

Chiến Như Ý dò hỏi:

- Ý của phụ thân là muốn ta trở về Lam Hổ Kỳ?

Chiến Bình hỏi:

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi là lần này ngươi tự rước lấy nhục có thấy mình sai không?

Chiến Như Ý gật đầu nói:

- Nữ nhi sai.


Chiến Bình nói:

- Biết sai thì tốt, biết sai thì phải khiêm tốn, biết sai thì phải sửa đổi, lấy đó làm lời răn, ngã một lần khôn ra một chút. Bị vấp ngã thật đau một lần chưa chắc là chuyện xấu, nó chỉ là kinh nghiệm trong cuộc đời ngươi, là cái giá trưởng thành của mỗi người. Không chỉ là ngươi, không ai là chưa từng trải qua trắc trở.

- Từ hôm nay trở đi ngươi phải học được bình tâm lại, vứt bỏ bối cảnh xuất thân của mình, đối diện tất cả mọi chuyện, ngã ở đâu thì đứng dậy từ chỗ đó. Như Ý hãy nhớ kỹ, bối cảnh xuất thân chỉ là cái vốn gốc để lợi dụng, ngươi có thêm sự lựa chọn so với người khác, đó chỉ là ưu thế chứ không phải tất cả của ngươi. Nếu không thì ở nơi bối cảnh xuất thân của ngươi không đáng một đồng thì nó không giúp được gì cho ngươi, phải học được đừng mù quáng tự phụ!

- Nếu ngươi không cách nào quên nhục nhã phải chịu lần này thì ghi nhớ nó thật kỹ, lúc đụng chuyện luôn nhắc nhở bản thân. Được rồi, phụ thân nói nhiều như thế có thể khuyên ngươi được thì ngươi tự nghe hiểu, không khuyên được có nói nhiều hơn cũng vô ích. Ngươi tự ngẫm lại đi.

Chiến Bình nói xong xoay người đi, được mấy bước thì dừng lại, vẫn đưa lưng hướng nàng:

- Như Ý, tôn trọng sự lựa chọn của mình đi, mình chọn sai thì nên trả giá đắt. Nếu trả giá lớn vì người khác chọn giúp ngươi thì không đáng.

Chiến Như Ý mờ mịt không hiểu ý của phụ thân, nàng hoang mang.

Cuối cùng Chiến Như Ý rời đi, hôm sau nàng trở về Lam Hổ Kỳ.

Một thời gian sau Hắc Long Ti kêu Chiến Như Ý đến hỏi chuyện, nói là cấp trên hỏi nàng có muốn rời khỏi Tả Đốc Vệ không, nếu chịu đi thì sẽ thả nàng. Nhưng Chiến Như Ý kiên quyết không đi.

Doanh Cửu Quang kêu phu phụ Chiến Bình đến mắng thúi đầu, lão khó khăn lắm mới thuyết phục được Phá Quân chịu buông tay, ai ngờ Chiến Như Ý không chịu đi, thế thì Phá Quân càng có lý do quăng cục lơ.

Doanh Lạc Hoàn nóng nảy chạy đi Lam Hổ Kỳ khuyên nhủ Chiến Như Ý, nhưng nàng chết sống không chịu đi. Nữ nhi trốn luôn nàng, Doanh Lạc Hoàn bị người Lam Hổ Kỳ mời đi ra ngoài.

Doanh Lạc Hoàn không khuyên được chuyển sang xúi Chiến Bình đi khuyên, gã qua loa ậm ừ. Trước kia Chiến Bình khuyên nữ nhi như thế vì muốn cho nữ nhi của mình cơ hội lựa chọn, không muốn nữ nhi trở thành công cụ liên nhân bị lợi dụng. Phá Quân Chỉ Huy Sứ của Tả Đốc Vệ đôi khi khiến người ghét nhưng công nhận vì mặt nào đó hành xử cứng rắn nên Tả Đốc Vệ là nơi có thể trốn đối mặt vài việc.

Bên Tả Đốc Vệ hết sức chú ý việc Chiến Như Ý ở lại Lam Hổ Kỳ.

Tình hình khiến nhiều người bất ngờ.

Trong đại điện Hắc Long Ti.

Bá Ước báo cáo Nhiếp Vô Tiếu:

- Qua khoảng thời gian này quan sát, Lam Hổ Kỳ âm thầm bất mãn Chiến Như Ý nhưng dường như nàng không để bụng nhục nhã lớn đó, tựa như thay đổi thành người khác, hạ thấp mình, không còn chỉ tay năm ngón như trước. Chiến Như Ý thường xuyên giao lưu với huynh đệ bên dưới, nghiêm túc lắng nghe ý kiến của từng người. Mỗi khi đi đến một chỗ thậm chí công khai xin lỗi, thường xuyên tỏ vẻ nàng đã sai, là nàng làm Lam Hổ Kỳ mất mặt. Mỗi đến một chỗ Chiến Như Ý sẽ xin các huynh đệ tha thứ, cho nàng thêm một cơ hội. Bằng vào bối cảnh thân phận của Chiến Như Ý mà nhún nhường như thế là đã ăn điểm rồi, giành được hảo cảm của nhiều người. Rất nhanh tin đồn trong Lam Hổ Kỳ được bình ổn, lực ngưng tụ còn hơn trước.

Nhiếp Vô Tiếu nghe xong câm nín:


- ...

Nhiếp Vô Tiếu ngây người thật lâu sau kinh thán:

- Người bình thường khó mà làm được như nàng, không ngờ nàng... Xem ra nội tình của thế gia quyền phiệt không thể khinh thường, lòng dạ hơn hẳn người bình thường, hèn gì Doanh gia luôn ở địa vị cao mãi.

Nhiếp Vô Tiếu lại hỏi:

- Nàng có định đi kiếm Ngưu Hữu Đức gây sự nữa không?

Bá Ước lắc đầu nói:

- Trước mắt không thấy có dấu hiệu này, bây giờ nàng toàn dồn hết lòng vào công việc Lam Hổ Kỳ.

Tinh Thần điện, một quân một thần tấu riêng.

Chỉ Huy Sứ Tả Đốc Vệ báo cáo tình huống trong chỗ của mình, lại báo lên việc của Chiến Như Ý.

Thanh Chủ thuận miệng khen:

- Phá Quân Chiến gia rất khá.

Lúc trước Phá Quân nói về Chiến Như Ý luôn kêu nha đầu Doanh gia, lần này sửa miệng thành nha đầu Chiến gia.

Thanh Chủ đặt một tay lên bàn dài, ngón tay gõ nhẹ nheo mắt ngẫm nghĩ lời Phá Quân nói, mặt dần lộ vẻ hứng thú, ánh mắt dần kiên quyết dường như đã làm quyết định gì.


Thanh Chủ lẩm bẩm:

- Nha đầu thú vị, trẫm thích, xem ra Thừa Vũ thật sự có đối thủ rồi.

Phá Quân không nghe rõ hỏi lại:

- Bệ hạ nói cái gì?

Thanh Chủ lấy lại tinh thần, gã biết tính tình của lão già này có gì không ổn là sẽ nói điều làm gã mất mặt, ngu mới nói cho Phá Quân biết.

Thanh Chủ xua tay nói:

- Không có gì, được rồi, ngươi đi về trước đi.

Phá Quân chắp tay cáo lui:

- Tuân lệnh!

Khi đến cửa đại điện Phá Quân ngoái đầu nhìn lại, mắt tràn đầy nghi ngờ. Phá Quân loáng thoáng nghe Thanh Chủ lầm bầm nhưng không dám khẳng định có phải theo nghĩa mình nghe được không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui