Thần sắc Khuất Nhã Hồng cứng đờ, chợt âm thầm truyền âm báo ra mật chỉ Bá Ước ngầm đưa tới.
- Ha hả!
Miêu Nghị mỉm cười. Ngược lại hắn không phải là cười Bá Ước và Khuất Nhã Hồng. Hắn từ trong nhân mã đi nhanh ra ngoài, tới trước mặt Phục Thanh đã dẫn đầu một số người ra khỏi thành nghênh đón.
Ánh mắt Phục Thanh đảo qua mấy vạn nhân mã kia, trên mặt hiện ra nụ cười khổ. Trong lòng hắn thầm nghĩ, ngươi nói không phải, ai tin được chứ!
Đám thủ vệ đang đứng ở đầu tường trên cửa thành vừa đi ra bên ngoài, nhìn thấy đại quân đứng chỉnh tề. Hắn phát hiện trong đó còn có một đám người mặc thượng tướng tử giáp. Đó không phải là một người, mà là một đám. Tất cả đều âm thầm líu lưỡi. May là các thương hộ kia đã đóng cửa chạy nhanh. Bằng không vị đại thống lĩnh Thiên Nhai tiền nhiệm này không thể hiền lành như vậy. Trước đây hắn ở ở trước mặt mọi người nói sẽ dẫn nhân mã tìm người tính sổ.
Phục Thanh chắp tay chào trước:
- Đại thống lĩnh.
Miêu Nghị trả lễ:
- Phục đại thống lĩnh.
Hai vị từng là thượng cấp, hạ cấp mới chia tay nhau không lâu lại chạm mặt, vui vẻ chào hỏi nhau trước mắt bao người.
Trong thành có nhiều thương hộ muốn xem tình hình bên ngoài nhưng bị tường thành cao cao chặn tầm mắt, cửa thành cũng bị phong tỏa tạm thời.
Ngoài thành, đám bộ hạ cũ của Sở Mộ, đàn yêu Tinh Túc Hải lần lượt đến chào. Từ Đường Nhiên, Dương Khánh cũng đi lên chào hỏi Phục Thanh.
Hai bên trò chuyện khách sáo một lúc rồi Phục Thanh đến gần Miêu Nghị truyền âm:
- Lão ngũ mang nhiều người đến như vậy không lẽ muốn huyết tẩy Thiên Nhai?
Sau khi đẳng cấp hai người ngang hàng bất giác xưng hô lại như xưa.
Miêu Nghị nói:
- Đúng là đến tìm đám người này tính sổ nhưng sẽ không quấy phá bên ngươi.
Mắt Phục Thanh lộ tia khó hiểu, không rõ câu này ý là sao. Tính sổ nhưng không đá quán, thế thì làm sao thanh toán?
Phục Thanh nhắc nhở:
- Người ngươi muốn tính sổ đã chạy hết rồi.
Miêu Nghị lạnh lùng cười:
- Hòa thượng chạy nhưng chùa thì không.
Phục Thanh nhìn Miêu Nghị, buông tiếng thở dài, không biết nên làm gì với hắn đây.
Phục Thanh quay đầu nhìn mấy vạn người đằng sau:
- Mang nhiều người đến như thế, ngươi muốn bao hết khách điếm trong Thiên Nhai?
Miêu Nghị đáp:
- Khách điếm thì miễn, dựng lều tạm ở bên ngoài là được.
Phục Thanh hỏi:
- Định ở lại đây bao lâu? Ta sai người dọn một sân trong Thủ Thành cung cho ngươi ở.
Miêu Nghị nói:
- Không đi Thủ Thành cung, ta dù gì là người của Tả Đốc Vệ, không tiện tiếp xúc gần gũi với người của thế lực khác, ta ở chung với đám thuộc hạ trong lều ngoài thành được rồi.
Sở Mộ nói xong quay lại ngoắc Từ Đường Nhiên tới gần, ra lệnh dựng lều ngoài thành.
Một tiếng ra lệnh người ngựa hoạt động, nhiều người chạy nhanh vào rừng gần đó đốn chặt cây cối.
Chưa đến nửa canh giờ đã vòng xong vị trí doanh địa rộng lớn. Bốn cửa thành đông tây nam bắc đều vòng một khối đất, quân độii của Miêu Nghị ở cửa thành đông, hơn hai vạn người khác thì đóng ngoài cửa thành tây, nam, bắc.
Cây cối bị chặt lục tục vận chuyển về, đóng cọc xây hàng rào, kéo dây dựng lều, bốn cửa thành bận rộn náo nhiệt.
Trở về cửa thành đông, Phục Thanh nói đùa câu không vui chút nào:
- Ngươi đang tính canh cửa thành giúp Thiên Nhai sao?
Miêu Nghị trấn an một câu:
- Yên tâm, tuyệt đối không gây rắc rối cho ngươi.
Phục Thanh bất đắc dĩ thở dài:
- Một số bộ hạ cũ muốn bày tỏ tấm lòng đã đặt tiệc tối trong thành.
Miêu Nghị nhìn tình hình bận rộn, nói:
- Ngươi về trước đi, lát ta sẽ đến tìm.
Phục Thanh gật đầu dẫn người đi về trước, Mộ Dung Tinh Hoa không đi, chủ động xin ở lại hiện trường.
Chờ đám người Phục Thanh vào thành, Miêu Nghị chắp tay sau lưng đi lên một ngọn đồi:
- Nghe nói nàng định rời khỏi Thiên Nhai?
Mộ Dung Tinh Hoa bước chậm sóng vai bên Miêu Nghị, nhìn thành trì to lớn trước mắt, đôi mắt mơ hồ.
Mộ Dung Tinh Hoa cảm thán rằng:
- Từ lúc bước vào Tu Hành giới đến nay phần lớn thời gian trong đời ta ở lại đây, bây giờ sắp đi cũng thấy tiếc.
Miêu Nghị nhẹ gật đầu, hắn cũng thế, cho đến nay hắn ở lại Thiên Nhai đó lâu nhất.
Miêu Nghị hỏi:
- Chuẩn bị đi đâu?
Mộ Dung Tinh Hoa nói:
- Nếu sớm biết như vậy thì lúc trước đã đi cùng ngươi rồi, bất đắc dĩ Tào Vạn Tường khi đó không đồng ý, đến bây giờ hắn mới cảm thấy ta tiếp tục ở lại đây không ổn. Quan hệ giữa Bích Nguyệt Phu Nhân và Thiên Nguyên Hầu đã rất căng thẳng, bây giờ ta đành phải quay về dưới tay Tào Vạn Tường, chờ Bích Nguyệt Phu Nhân và Thiên Nguyên Hầu hòa giải thì có lẽ còn cơ hội về lại phủ Đông Hoa Tổng Trấn.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn:
- Bên Bích Nguyệt ta có thể nói giúp vài câu, nếu bên này không được thì có muốn ta tìm một vị trí cho nàng ở Thiên Nhai khác không?
Mộ Dung Tinh Hoa giơ tay vén lũ tóc ra sau tai, nhẹ lắc đầu nói:
- Thôi, đi bên cạnh Tào Vạn Tường tốt hơn, tách ra lâu quá sợ sẽ có Đào Hoa phu nhân thứ hai. Bích Nguyệt Phu Nhân và Thiên Nguyên Hầu có lẽ vì chia xa quá lâu nên mới ra nông nỗi này.
Miêu Nghị không miễn cưỡng nàng, hắn cười cười.
Mấy vạn người cùng làm chưa tới một canh giờ đã dựng xong lều liên miên hợp thành doanh trại.
Trong lều chủ soái, mèn cửa vén cao hai bên, bên trong rộng lớn gọn gàng sạch sẽ chai hai gian trong và ngoài, có chút khí phái.
Miêu Nghị vào trong dạo quanh, hắn dẫn vài người theo Mộ Dung Tinh Hoa hướng dẫn đi trong thành dự tiệc. Mới vào thành đã ‘tình cờ’ thấy Vân Tri Thu, Cơ Mỹ Lệ ở trong cửa hàng ven đường, gặp nhau mà không tiện nhận nhau.
Tối nay bày tiệc trong Thủ Thành cung, đám bộ hạ cũ Thiên Nhai cùng tham gia, khó tránh khỏi có ca múa trựo hứng.
Lúc vào lều chủ soái ngoài thành, Miêu Nghị vội vàng đi vào lều, lúc trước hắn đã ám thị Dương Khánh đưa Vân Tri Thu đến.
Ai ngờ vén rèm lều sau lên thì ngẩn ngơ. Một nữ nhân xinh đẹp cao kều đang quỳ ở bên trong nấu trà, cử chỉ yên tĩnh ưu nhã, là Cơ Mỹ Lệ.
Miêu Nghị khựng lại một chút, hắn tiếp tục bước tới cạnh bàn, ngồi xuống đất. Hai người lặng im nhìn nhau, Cơ Mỹ Lệ cúi đầu tiếp tục đun trà.
Trà đun xong Cơ Mỹ Lệ rót đầy một tách đưa tới trước mặt Miêu Nghị:
- Ngày mai ta phải đi, phu nhân kêu ta lại đây hỏi phu quân còn gì muốn dặn dò không.
Miêu Nghị bưng trà đưa tới bên môi:
- Thường liên lạc, nhớ giữ sức khỏe, có rảnh ta sẽ đi thăm nàng.
Cơ Mỹ Lệ gật đầu, bưng trà lên thổi nhẹ:
- Ừm!
Hai người trò chuyện câu được câu không. Miêu Nghị không biết nên nói cái gì với Cơ Mỹ Lệ, hắn biết nàng luôn lấn cấn việc hắn giết muội muội của nàng, đó cũng là ngăn cách lớn nhất giữa hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...