Thanh Chủ nghe hắn nói vậy, không có lời nào để nói nữa. Tư Mã Vấn Thiên vội vàng nói tiếp:
- Phá Quân, ngươi không cảm thấy một đám các đại thần quá an tĩnh sao? Vẫn nên đúng lúc ngăn cản Ngưu Hữu Đức, đừng để cho người có tâm mượn cơ hội lợi dụng.
Phá Quân trung khí mười phần nói:
- Chuyện các đại thần yên tĩnh hay không yên tĩnh, liên quan tới Tả Đốc Vệ ta? Người phía dưới vẫn chưa báo lên sẽ huyết tẩy Thiên Nhai. Chỉ là dẫn người ra ngoài huấn luyện dã ngoại một chút. Trên thực tế Ngưu Hữu Đức cũng chưa huyết tẩy Thiên Nhai. Trên dưới quân lệnh bình thường, không xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Tả Đốc Vệ sao có thể bởi vì các đại thần nhìn chằm chằm phải sợ đến mức thay đổi kế hoạch, cho lùi về được?
Tư Mã Vấn Thiên:
- Nếu chẳng may xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Phá Quân liếc mắt nói:
- Vậy chờ nếu chẳng may xảy ra chuyện rồi lại nói. Chuyện gì cũng không có. Cần thiếu kiên nhẫn, sợ đến như vậy sao?
Tư Mã Vấn Thiên nhìn hắn chằm chằm, nghẹn họng không nói được gì. Lời trách mắng này hình như không chỉ nói một mình hắn.
Thanh Chủ đưa tay vuốt chòm râu dài, nghiêng đầu lên nhìn, giống như một người hoàn toàn không có việc gì, dường như đang đếm sao trong Tinh Thần Điện.
Hắn có thể yên tâm để Phá Quân nắm quyền to làm Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ, tất nhiên phải là tâm phúc trong những tâm phúc của hắn. Xét về mức độ trung thành là không thể nghi ngờ. Chỉ là có đôi khi nói chuyện quả thực quá trực tiếp, dễ khiến người ta không xuống đài được.
Nhưng vào lúc này lại có người chạy tới, tự tìm mất mặt. Bên ngoài có người thông báo, Thiên Hậu nương nương tới. Thanh Chủ ra hiệu mời tiến vào.
Hạ Hầu Thừa Vũ kéo váy, tiến vào. Tư Mã Vấn Thiên và Phá Quân đứng ở hai bên trái và phải lần lượt chắp tay chào.
Hạ Hầu Thừa Vũ đáp lễ lại, sau đó bắt đầu oán giận nói:
- Bệ hạ, có người muốn dẫn nhân mã của Tả Đốc Vệ huyết tẩy Thiên Nhai. Xảy ra chuyện lớn rồi.
Lúc này ánh mắt Thanh Chủ liếc nhìn mặt người nào đó. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Hắn còn chưa mở miệng, Phá Quân Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ đã mở miệng nói tiếp.
- Nương nương, không biết ngài nói là Tả Đốc Vệ nào? Tả Đốc Vệ có người muốn huyết tẩy Thiên Nhai, tại sao vi thần lại không biết vậy?
Hạ Hầu Thừa Vũ hơi xoay người, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Chính là Ngưu Hữu Đức mới điều đi tới Tả Đốc Vệ các ngươi.
Phá Quân hỏi:
- Vi thần cũng không biết, nương nương làm sao biết được Ngưu Hữu Đức muốn dẫn nhân mã Tả Đốc Vệ huyết tẩy Thiên Nhai? Là Ngưu Hữu Đức chính miệng nói cho ngài biết, hay là hắn đã làm như vậy? Hi vọng nương nương không nên lấy tin đồn nghe được đi đổ chậu phân lên trên đầu Tả Đốc Vệ.
- ...
Hạ Hầu Thừa Vũ có chút á khẩu không trả lời được. Nàng đã sớm nhận được tin tức từ Thiên Nhai bên kia, cố ý đợi đến khi hai vị này đều tới, mới chạy lại cầu kiến bệ hạ. Trên thực tế, lời Phá Quân nói cũng không sai. Đây chính là tin tức nàng nghe được, hiện nay còn chưa có xảy ra. Sau khi sửng sốt một chút, nàng nói:
- Ngưu Hữu Đức dẫn đầu nhân mã của Tả Đốc Vệ đã sắp chạy tới Thiên Nguyên Tinh.
Phá Quân bộ dạng phục tùng, mắt hạ xuống, thản nhiên nói:
- Nương nương vẫn nên quản tốt chuyện của mình đi. Phía bên vi thần cũng không cần ngài quan tâm.
Trên mặt Hạ Hầu Thừa Vũ thoáng lộ ra vẻ tức giận.
- Phá Quân, ngươi...
- Được rồi, ở đây không phải là nơi để các ngươi cãi nhau.
Thanh Chủ đúng lúc cắt ngang, ngăn cản nàng tiếp tục nói nữa. Bằng không, cứ như vậy Phá Quân lại tới trách mắng các sai lầm của Hạ Hầu Thừa Vũ. Lại có một bản dâng tấu xin phế hậu. Không muốn làm cho nàng tức chết đi cũng không thể được. Sau đó, lão gia tử Hạ Hầu gia lại muốn liều mạng cùng Phá Quân. Vì vậy lại bị Phá Quân đánh gần chết. Mình lại phải ban thuốc an ủi, còn phải ứng phó với một người khóc sướt mướt. Vậy có phiền phức hay không. Cần gì chứ...
Phá Quân đối với chuyện Miêu Nghị sắp huyết tẩy Thiên Nhai rất xem thường. Nhưng sau khi Hắc Long Tư bên kia nhận được tin tức, đã bị dọa giật mình. Chuyện lớn như vậy tránh không được có người muốn liên hệ với Hắc Long Tư bên kia hỏi thăm. Dữu Trọng Chân Đô đốc quân Bắc Đấu là người đầu tiên hỏi chuyện gì xảy ra.
Chỉ xin lệnh dẫn nhân mã ra ngoài rèn luyện một chút. Ngươi chính là rèn luyện như vậy sao? Muốn dẫn nhân mã đi huyết tẩy Thiên Nhai. Đùa gì thế?
Nhiếp Vô Tiếu có chút nổi giận. Hắn tự mình liên hệ với Miêu Nghị, hỏi có chuyện gì xảy ra?
Miêu Nghị lại giả vờ hồ đồ, biểu thị không có chuyện này. Hắn chỉ là dẫn nhân mã tới Thiên Nhai chọn mua một vài thứ. Mua đồ thế nào lại thành huyết tẩy Thiên Nhai được.
Nhiếp Vô Tiếu:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ về hậu quả. Nhân mã của Tả Đốc Vệ một khi vô duyên vô cớ động tới Thiên Nhai, cẩn thận cái đầu ngươi khó giữ được.
Miêu Nghị:
- Tổng Trấn đại nhân, sao có thể như vậy được. Thật sự không có. Cũng không biết tên khốn kiếp nào đang hãm hại lão tử. Loại chuyện này cho dù ta hạ lệnh, cũng phải có người phía dưới nghe mới được chứ!
Nhiếp Vô Tiếu ngẫm lại cũng đúng. Chỉ có điều vì lý do ổn thỏa, hắn lệnh cho Bá Ước âm thầm điều tra tìm hiểu. Trải qua điều tra, trong nhân mã phía dưới xuất phát hộ tống Ngưu Hữu Đức quả thực không có ai nghe nói qua về chuyện sẽ huyết tẩy Thiên Nhai... Đương nhiên, chuyện này ngoại trừ Miêu Nghị và mấy người trung thành với hắn ra, những người phía dưới cũng không biết.
Nhiếp Vô Tiếu nhất thời cảm thấy kỳ quái. Ngọn gió độc nào thổi tới tin đồn nhảm này vậy?
Nghĩ đến Ngưu Hữu Đức đã từng có ân oán với Thiên Nhai, Nhiếp Vô Tiếu vẫn để cho Bá Ước âm thầm ra lệnh đối với người trong nhân mã đi theo Miêu Nghị, một khi Miêu Nghị thật sự muốn hạ lệnh làm ra chuyện huyết tẩy Thiên Nhai, lập tức lấy ra pháp chỉ của thượng cấp, hiệu lệnh nhân mã Hắc Hổ Kỳ ngăn cản Miêu Nghị làm bậy.
Mục Vũ Liên dẫn theo một số ít người ở lại Lục Chỉ Tinh trấn giữ. Khuất Nhã Hồng đi theo. Bá Ước mật chỉ cho Khuất Nhã Hồng. Nhưng Bá Ước cũng không biết hai tình nhân nho nhỏ của mình đã bị người ta khống chế được. Nột khi Miêu Nghị thật sự muốn gây sự, thật không biết Khuất Nhã Hồng có lá gan nhảy ra ngăn cản Miêu Nghị hay không.
Quá đáng hơn là, nhân mã vừa đến phía ngoài thành Thiên Nhai của Thiên Nguyên Tinh, vừa hạ xuống đất, Miêu Nghị liền nhìn về phía Khuất Nhã Hồng mỉm cười truyền âm nói:
- Hắc Long Tư bên kia có bảo với nàng, vào thời khắc mấu chốt nào đó sẽ tuyên bố mật chỉ hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...