Phi Thiên

Từ Đường Nhiên không có ý định đi cùng. Khi nhìn thấy nàng cắn môi đứng đó không nói lời nào, hắn chắp tay, lại lặng lẽ chuồn mất.

Đợi cho tới khi đã xem xét kiểm tra nơi này một lượt, Miêu Nghị triệu tập nhân thủ, chuẩn bị trở về. Lúc này, hắn lại phát hiện ra rõ ràng sắc mặt của Mục Vũ Liên và Khuất Nhã Hồng rất khó coi. Hai người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía đối phương, ánh mắt đầy vẻ oán độc.

Đợi đến khi Từ Đường Nhiên giống như một người hoàn toàn không có việc gì tới gần, Miêu Nghị truyền âm hỏi:

- Hai nữ nhân kia trưng ra bộ mặt thối như vậy. Không phải ngươi đã làm gì các nàng chứ?

Từ Đường Nhiên mắt liếc trái liếc phải, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian, truyền âm đáp lại:

- Hai người bọn họ là thượng cấp của ta. Ta nào dám làm gì các nàng. Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Cũng chỉ là...

Hắn nói cho Miêu Nghị nghe chuyện tốt mình đã làm.

Miêu Nghị miệng há hốc không nói được gì. Hắn đã biết sở trường của gia hỏa này chính là những chuyện không đặt được lên mặt bàn. Quả nhiên là chó không đổi được tính ăn phân. Thực sự mười phần tiểu nhân.

Từ Đường Nhiên không cho là nhục, ngược lại còn cho là quang vinh. Hắn đứng tại chỗ cười hắc hắc nói:

- Sau đó hai nữ nhân này không muốn đập chết nhau cũng không thể. Đại nhân ở giữa giảng hòa, mới có thể giảm bớt chút phiền toái cho đại nhân.


Miêu Nghị:

- Ta nói này, ngươi không sợ hai người bọn họ đều chọc thủng chuyện tới bên phía Bá Ước kia sao? Bá Ước một khi đối chất với hai bên, ngay lập tức có thể phát hiện ra là ngươi xúi giục.

Từ Đường Nhiên cười hắc hắc nói:

- Chuyện đâu có gì liên quan tới ta. Chuyện này đều đã truyền ra. Ta cũng chỉ nghe được từ phía dưới. Nếu như Bá Phó tổng không tin, phái người xuống điều tra một chút là có thể chứng minh sự trong sạch của ta. Hơn nữa, ta chắc hẳn Bá Phó tổng cũng không có khả năng gọi hai người đến cùng đối chất. Hai bên đều lén lút không nhận người. Bá Phó tổng cũng không muốn để cho hai nữ nhân biết hắn có quan hệ với đối phương. Nếu thật sự muốn làm rõ, đó chính là thời điểm Bá Phó tổng hắn đau đầu. Dến lúc đó nhìn hắn giúp bên nào cũng không phải.

Miệng Miêu Nghị lệch sang một bên, hỏi:

- Tiếp đó, ngươi chuẩn bị làm sao?

Lúc này Từ Đường Nhiên thổ lộ một chút...

Sau khi Miêu Nghị nghe hắn nói xong, mí mắt giật mạnh. Hắn thản nhiên nói:

- Xảy ra chuyện gì, một mình ngươi gánh chịu. Chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với ta. Ta cái gì cũng không biết.

Vừa dứt lời hắn đưa tay ra hiệu với đám người phía sau, dẫn đầu đoàn người lướt vào trong khoảng không, dường như muốn cách xa Từ Đường Nhiên thêm một chút.

Hai ngày sau, Lục Chỉ Tinh, nơi hoang vu, trên mảnh đất vàng mênh mông, một trận gió thổi tới. Cát bụi vàng cuồn cuộn nổi lên.

Bụi vàng nổi sóng giống như địa long. Một bóng người lướt qua khoảng không lao đến, hạ xuống một sườn núi. Người này không phải là người khác, chính là Từ Đường Nhiên.

Ầm ầm. Một tảng đá lớn phía dưới sườn núi lăn sang một bên, lộ ra một lối đi ngầm. Một lão đầu áo đen chui ra. Đó cũng là người quen cũ của Từ Đường Nhiên. Miêu Nghị cũng biết người này. Đó chính là Hoàng Khiếu Thiên năm đó từ Vô Sinh Chi Địa mang về Sư Tử Tinh. Hôm nay hắn là đối tác làm ăn của Từ Đường Nhiên. Mấy năm nay hai người ở Thiên Nhai một sáng một tối, cấu kết với nhau làm việc xấu. Một người làm quan ở Thiên Nhai, một người ngoài mặt ở sau lưng kinh thương Thiên Nhai buôn bán ở chợ đêm, không biết kết phường tạo ra bao nhiêu án oan, kiếm được không ít tiền.

Mặt Hoàng Khiếu Thiên hướng lên trên, vẫy Từ Đường Nhiên. Từ Đường Nhiên lắc mình hạ xuống. Hai người trước sau chui vào trong hầm ngầm. Hoàng Khiếu Thiên vẫy tay. Tảng đá lớn lăn trở về, bịt kín lối đi.

Bên trong động có đặt mấy viên Dạ Minh Châu, sáng trưng. Hoàng Khiếu Thiên vui tươi hớn hở, cung kính cúi đầu chắp tay nói:

- Chúc mừng đại nhân thăng chức.


Từ Đường Nhiên:

- Chúc mừng cái rắm, không phải vẫn là thống lĩnh sao?

Hoàng Khiếu Thiên cười làm lành nói:

- Dù vậy cũng không giống nhau. Năm đó đại nhân ở Thiên Nhai mới thống lĩnh mấy người. Hiện tại thật ra lại chỉ huy hơn vạn nhân mã. Hơn nữa còn là quân cận vệ của Thiên Đình. Nước béo có lẽ ít một chút, nhưng địa vị không giống nhau. Tiền đồ cũng càng rộng lớn. Có quyền thế sau này còn sợ không phát tài sao?

Từ Đường Nhiên vung tay lên.

- Đừng nói những lời vô dụng này nữa. Thế nào hiện tại mới đến?

- Ôi!

Hoàng Khiếu Thiên than một tiếng, bộ dạng có trời đất chứng giám.

- Đại nhân, ngài lại khiến ta oan uổng chết đi được. Để nghĩ được biện pháp đưa đồ tới cho ngài, ta đã phải tốn rất nhiều công sức. Ngài giục vội vàng như vậy, ta có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đưa đồ tới, đã là rất tốt rồi.

Mắt Từ Đường Nhiên nhất thời sáng lên.

- Nhanh lấy ra cho ta xem một chút.


Hoàng Khiếu Thiên lật tay lộ ra một hộp ngọc màu đen tinh mỹ, chỉ có kích cỡ nhỏ như một miếng điểm tâm, nâng ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng mở nắp ra. Chỉ thấy bên trong chứa thứ nõn nà giống như hổ phách, thoáng hiện lên ánh sáng màu cam.

Từ Đường Nhiên đưa tay đoạt lấy, lật qua lật lại xem một chút, lại đặt ở trước lỗ mũi ngửi một cái. Hắn không ngửi được bất kỳ mùi gì, không khỏi hồ nghi nói:

- Ta nói này lão Hoàng. Ngươi đừng có lừa ta. Đồ ít như thế, thật sự hiệu quả giống như ngươi nói sao? Ta nói cho ngươi biết, một khi làm hỏng chuyện của ta, ngươi cũng đừng mong sống tốt.

Hoàng Khiếu Thiên lộ ra bộ dạng vô cùng đau đớn, lắc đầu nói:

- Đại nhân, đừng thấy đồ ít. Vì chút đồ như thế, ta đã phải trả một cái giá lớn đấy. Ta cũng chỉ trong lúc vô ý nghe được từ trong miệng người khác, biết trong chợ đêm có người có thứ này. Nghe nói là có người giết thám tử giám sát Tả Bộ Thiên Đình, sau đó vơ vét được. Là vật phẩm điều chế bí mật. Phần lớn mọi người ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Vì làm ra thứ này, ta đã tốn không ít tiền không nói, còn tốn rất nhiều tâm tư. Ta chỉ sợ làm chậm trễ thời gian của đại nhân, thậm chí thuê cao thủ phi hành, pháp lực vô biên, mới khẩn cấp đưa đến bên này. Ngài ngẫm lại xem phải tốn hết bao nhiêu.

- Giám sát Tả Bộ, thật hay giả vậy.

Từ Đường Nhiên nói thầm một tiếng. Hắn lại tiếp tục lật qua lật lại, xem một chút, lại ngửi một chút. Nhưng hắn vẫn không có ngửi ra được bất kỳ mùi vị nào.

Hoàng Khiếu Thiên:

- Ta cũng không biết là thật hay là giả. Dù sao cũng nghe nói như vậy. Chỉ có điều đồ này thật sự là đồ tốt. Dùng để trộm hương trộm ngọc, có thể nói là không thể tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui