Phi Thiên

Lão bộc lão Đường đứng ở một bên khẽ gật đầu, nhìn ngược lại ba huynh đệ cười nói:

- Lục nha đầu tính thứ gì! Trước đây nhiều đại thần như vậy tìm Thiên Hậu đòi người, Thiên Hậu cũng không cho. Hiện tại một kẻ coi sóc vườn hoa nhận chút ủy khuất, Thiên Hậu đã thuận theo ý cho thả người không sợ đắc tội người khác. Chỉ cần suy nghĩ một chút về hai điều này. Trọng điểm là ngay cả quân cận vệ của Thiên Đế cũng nhúng tay vào.

Lời cần nói hắn đã nói hết. Hắn không nói thêm rồi.

Lão đại Khấu Tranh bừng tỉnh hiểu ra nói:

- Lẽ nào đây là ý của bệ hạ? Chỉ là bệ hạ sẽ vì một nhân vật nhỏ mà phiền lòng như thế sao?

Khấu Thiên Vương từ từ lên tiếng nói:

- Thời cơ đuổi tốt! Tiểu tử kia nhiều lần đối nghịch với quyền quý trong triều, lại đụng tới thủ đoạn lần trước nữa, sợ là thuận mắt Thanh Chủ. Hơn nữa quả thực có chút bản lĩnh. Đây là muốn hắn ném tới Tả Đốc Vệ để rèn luyện. Sau khi đứng vững, lại lập được một ít chiến công, trên phương diện tu vi nếu được Thanh Chủ trọng dụng cũng là chuyện danh chính ngôn thuận. Chỉ có điều khó tránh khỏi có chút kỳ quặc. Chuyện này đã xảy ra một thời gian. Thế nào kéo dài đến bây giờ mới ném tiểu tử kia đi tới chỗ Tả Đốc Vệ?

Lão Đường đứng một bên bổ sung nói:

- Thanh Chủ tính tình thế nào, ngài còn không biết sao? Chắc là gần đây tu vi của tiểu tử đó có chút đột phá không tệ. Hoặc là Thanh Chủ muốn cho hắn kiếm thêm chút tài nguyên tu luyện. Hiện tại hỏa hậu chắc hẳn không tệ lắm.


Quả nhiên đều là người tiếp xúc lâu dài với Thanh Chủ, quả thực có thể đáon được chút ý đồ của Thanh Chủ. Chỉ là không thể đoán đúng được tất cả. Thanh Chủ đã sớm cho rằng tài nguyên tu luyện Miêu Nghị kiếm được không tệ. Nếu như biết là bởi vì Tư Mã Vấn Thiên bên kia chậm chạp không thể đắc thủ, không biết hai người sẽ có cảm tưởng gì.

Khấu Thiên Vương do dự nói:

- Thanh Chủ sẽ duy trì liên tục quan tâm tới một nhân vật nhỏ lâu như vậy sao?

Lão Đường cười nói:

- Thanh Chủ chỉ cần nói một câu là được. Phía dưới tự có người sẽ lần lượt làm theo, nào cần hắn phí tâm tư làm gì.

Khấu Thiên Vương khẽ gật đầu.

- Trên dưới cách nhau quá xa. Lại biến hóa như vậy, cố làm ra vẻ huyền bí như lọt vào trong sương mù. Tiểu tử kia chắc hẳn vẫn bối rối không biết có chuyện gì xảy ra.

Tay phải Khấu Thiên Vương hơi giơ lên.

- Tam nhi, người trẻ tuổi cũng nên có chút nhân mạch của chính mình. Người có tiền đồ cần kết giao trước khi phát triển mạnh. Bảo Văn Lam bán một nhân tình, thông báo với tiểu tử kia một tiếng. Cũng tiện để trong lòng tiểu tử kia nắm chắc, biết nên làm như thế nào. Để tránh đến lúc đó chết cũng không biết nên oán ai.

- Vâng!

Khấu Miễn cung kính đáp ứng.

Chu Tử Tinh, nơi đóng quân tạm thời của Hắc Long Tư quân Bắc Đấu Trấn Ất Vệ dưới trướng của Tả Đốc Vệ.

Ngọn núi cao và hiểm trở rời xa thế gian phồn hoa. Trên đỉnh núi cao nhất có dựng một ngọn cờ lớn hướng lên trời. Trên lá cờ thêu một con rồng đen dữ tợn giương nanh múa vuốt, thật sự có khí thế không tầm thường. Cây cờ dựng thẳng, cao ngất, đón gió bay phần phật.

Có cây cờ lớn này làm vật chỉ đường, đám người Miêu Nghị từ phía xa đã phát hiện ra. Nhưng cũng từ xa, bọn họ đã bị thủ vệ trên không trung ngăn lại.

- Người nào tự tiện xông vào nơi đây!


- Ngưu Hữu Đức nhận điều lệnh đến đây!

Miêu Nghị tiến lên trả lời, đưa ra một khối ngọc điệp.

Sau khi hai thủ vệ xác định thân phận Miêu Nghị, hiển nhiên là ngưỡng mộ đại danh Ngưu Hữu Đức đã lâu, quan sát hắn một hồi lâu, sau đó mới cho đi. Bọn họ cử một người dẫn đường.

Lại trải qua ba trạm kiểm soát lớn, đám người Miêu Nghị mới dừng ở một địa phương bằng phẳng chân núi cắm lá cờ Hắc Long chờ đợi Nhiếp Bất Tiếu tổng trấn Hắc Long Tư triệu kiến. Đám gia quyến Phi Hồng đã bị lục soát xong, đi ra, chiêm ngưỡng hoàn cảnh xung quanh.

Nơi Hắc Long Tư lựa chọn đóng trại thật ra không tệ. Non xanh nước biếc, cảnh núi đẹp một cách khác thường. Một con đường lát đá quanh co tiến về phía trước. Hai bên vách đá có một thác nước chảy từ trên cáo xuống, giống như từ trên trời rơi xuống, kích thích khiến hơi nước theo gió ở dưới chân núi phiêu lãng, có hồng quang biến ảo.

Quan sát hoàn cảnh quanh thân một chút, đầu đám người Miêu Nghị đều hướng về phía bên phải, giống như cứng đờ có chút không chuyển động được.

Một đám người đứng phía bên phải. Một người dẫn đầu ban đầu chỉ nhìn phía sau không thấy quá rõ ràng. Đợi cho tới khi người ta quay đầu, mọi người mới phát hiện ra đó là người mới từ biệt không lâu.

Người đó mặc trang phục màu trắng chắp tay đứng ngạo nghễ, đang nhìn chằm chằm vào phía bên này cười lạnh. Đó chính là Chiến Như Ý!

Hai bên phải và trái bên cạnh nàng là hai thị nữ. Phía sau có một đám cả trai lẫn gái đang đứng. Tổng cộng có hơn mười người.

Miêu Nghị có chút kinh ngạc vô cùng. Các nàng này xuất hiện ở nơi này là có ý gì?

Khóe môi Chiến Như Ý nhếch lên châm chọc, quay đầu lại. Xem ra hình như nàng cũng ở nơi đây chờ triệu kiến. Miêu Nghị quay đầu lại trao đổi một ánh mắt với đám người Dương Khánh. Trong mắt bọn họ đều có vẻ hồ nghi, không biết rõ tình huống gì đang diễn ra.


Từ khi mặt trời mới mọc đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, vân không thấy tổng trấn Nhiếp Bất Tiếu triệu kiến. Đám người Chiến Như Ý bên kia hiển nhiên tới sớm hơn so với bên này. Có người chờ không nhịn được, còn muốn chạy đi xem thử. Ai biết mới vừa đi ra được vài bước, thủ vệ vẫn luôn ở một bên theo dõi bọn họ lập tức quát lớn:

- Thành thật đứng ở đây. Đừng có chạy lung tung.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Ngay cả Chiến Như Ý có chỗ dựa vững chắc, muốn hoạt động một chút cũng không khỏi không lui trở về. Hơn nữa Chiến Như Ý còn quay đầu lại báo cho hắn biết, để hắn đừng làm loạn.

Không bao lâu, trên đường núi có một hán tử mặc áo giáp màu tím thượng tướng Tứ Tiết, tay để sau lưng chậm rãi lắc lư đi xuống. Hắn chậm rãi vòng quanh người hai bên hai vòng, đứng ở trước mặt Miêu Nghị, quan sát trên dưới một chút hỏi:

- Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức?

Miêu Nghị trả lời:

- Đúng vậy, xin hỏi...

Người ta mặc kệ hắn, trực tiếp xoay người lại đi đến bên phía Chiến Như Ý, không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào Chiến Như Ý quan sát từ trên xuống dưới, còn cố ý nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của Chiến Như Ý, khiến người ta một cảm giác muốn đưa tay đâm đâm vào “bánh màn thầu” một cái. Điều này làm cho Chiến Như Ý rất không được tự nhiên. Trên mặt nàng lộ vẻ tức giận, hỏi:

- Ngươi là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui