Dương Khánh nói:
- Thiên Nguyên là người thế nào thuộc hạ không rõ, nhưng có thể leo lên vị trí kia, chắc hẳn sẽ không đơn giản chút nào, tận lực đánh giá cao hắn, sớm lo trước khỏi họa. Lúc này đã làm, nhất định phải tuyệt, chỉ cần có thể làm cho Thiên Nguyên ăn hết thiệt thòi, Thiên Nguyên tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không hắn sẽ đứng ở đầu sóng ngọn gió, không thể bàn giao với những người khác, chính hắn cũng phải suy nghĩ có dám lỗ mãng xằng bậy hay không. Chỉ cần qua lần này sẽ không còn chuyện gì ngoài ý muốn, có thể bảo vệ bình tĩnh mấy trăm năm, để cho chúng ta có thể thở dốc, hắn động thủ lần nữa cũng phải chờ mưa gió qua đi mới được.
- Ân!
Miêu Nghị gật đầu, trầm ngâm nói:
- Hạ Hầu Long Thành thật sự là tiểu nhân tham tài vong nghĩa, thời điểm khảo hạch năm đó thân đệ đệ của hắn phái người đi bảo hộ cũng có thể hãm hại người ta, nếu Thiên Nguyên Hầu thật dùng lãi nặng, gia hỏa này khó tránh sẽ xằng bậy. Ngươi đừng nhìn hắn gọi ta một câu Ngưu huynh dài Ngưu huynh ngắn, Thiên Nguyên Hầu nếu ra tay với hắn thì ta sẽ gặp phiền toái, ta cũng không thể nhiều tiền hơn Thiên Nguyên Hầu nha?
Dương Khánh nói:
- Hạ Hầu Long Thành cũng không có khả năng đối nghịch với Hạ Hầu gia tộc, Thiên Hậu chủ trì chỉnh đốn thiên nhai, cũng quan hệ tới lợi ích cả Hạ Hầu gia tộc, Thiên Hậu cũng không hi vọng nhìn thấy có thế lực khác nhúng chàm thiên nhai, đại nhân có thể ra tay từ điểm này, lại để Hạ Hầu gia tộc tạo áp lực lên hắn, nhất định có thể làm hắn không dám lộn xộn. Tốt nhất đại nhân không nên ra mặt giải quyết việc này, không nên đi ra làm chim đầu đàn, năm đó Thiên Hậu vừa tiếp nhận thiên nhai, tổng trấn đại nhân phải đi bái kiến Thiên Hậu, không biết có biện pháp nào liên hệ với Hạ Hầu gia tộc hay không, nếu như thật sự không có biện pháp liên hệ trực tiếp, có thể nhờ tổng trấn đại nhân thông qua cửa hàng Hạ Hầu gia liên hệ chào hỏi Hạ Hầu gia tộc một chút, Hạ Hầu gia tộc cũng biết nên làm sao, bọn họ sẽ không cho phép người bổn tộc nhảy ra đố nghịch lợi ích của Thiên Hậu.
Đã nói rõ ràng như thế, Miêu Nghị đã biết an bài thế nào, hắn cười nói:
- Ngươi cô đơn một mình như vậy có cảm thấy tịch mịch hay không? Có muốn ta bảo Từ Đường Nhiên an bài cho ngươi mấy mỹ nhân?
Tại sao lại nhảy sang chủ đề này? Dương Khánh không kịp suy nghĩ, hắn sững sờ, sắc mặt tối sầm, con rể tiện nghi bàn nữ nhân với mình, quả thực hư không tưởng tượng nổi, còn thể thống gì! Hắn nói:
- Thiên nhai có không ít thanh lâu, thuộc hạ vẫn có tiền đi dạo thanh lâu.
Ngụ ý không cần ngươi quan tâm.
Miêu Nghị nói:
- Luôn chạy vào thanh lâu cũng không tốt đâu? Ta cũng không thể bàn giao với Tần Tịch và Vi Vi, như vậy đi, ngươi xem Thanh Mai và Thanh Cúc phù hợp hay không, ta sẽ bảo người dẫn hai nàng tới, bên cạnh ngươi không có người hầu hạ cũng không phù hợp lắm.
Quấn một vòng vẫn bị trêu chọc, thì ra mấu chốt nằm ở việc này, Dương Khánh cười khổ chắp tay nói:
- Tạ đại nhân quan tâm.
Bên cạnh hắn thật sự cần người chiếu cố, đến bên này bị triệt để mất quyền lực, không có người sai sử, tất cả việc vụn vặt đều cần hắn tự gánh vác, đối với người có thói quen hưởng thụ sinh hoạt như hắn thật có điểm bất tiện.
Ai ngờ Miêu Nghị lại tiếp tục trêu chọc:
- Đương nhiên, nếu ngươi ưa thích dạo thanh lâu ta cũng không phản đối. Từ Đường Nhiên cưới thê tử ngươi cũng thấy, nếu có người hợp ý cứ nói một tiếng, ta cam đoan sẽ không có người nào tiết lộ cho Tần Tịch biết.
Dương Khánh tối mặt, nói:
- Đại nhân quan tâm!
Ngoài miệng khách khí nhưng nội tâm đã mắng to, ta từng có nhìn trúng nhưng lại bị ngươi đoạt, ngươi còn mặt mũi nói chuyện này?
Miêu Nghị cười ha ha rời đi, hắn nhìn thấy bộ dạng Dương Khánh lừa người thì khó chịu, lộ ra năng lực không giống mình, không ép hắn vài lần sẽ khó chịu.
Mấy ngày sau, bên Thủ Thành Cung lục tục nhận được tin tức, cũng có thương hộ bắt đầu phản ứng với tình huống bốn khu, tỏ vẻ lo lắng lưu lượng khách vào thiên nhai giảm nhiều, tuy không ai dám đến Thủ Thành Cung nói chuyện, Miêu Nghị cũng bỏ mặc.
Lại qua mấy ngày sau, đội ngũ Tinh Tích Hải an trí đến các nơi cũng phát huy tác dụng.
Dương Khánh nhận được tin tức sau đó đi vào hậu cung, gặp mặt Miêu Nghị liền nhắc nhở:
- Đại nhân, địa phương khác đã động thủ, chúng ta cũng có thể bắt đầu.
Trong đình đài lầu các, Miêu Nghị đang nhìn Dương Triệu Thanh dạy Hải Bình Tâm nên làm việc thế nào, lập tức nói:
- Thông tri thống lĩnh bốn cửa thành tới gặp ta.
- Dạ!
Dương Triệu Thanh cũng thả việc đang làm, nhanh chóng lấy tinh linh liên hệ.
Dương Khánh cũng nghiêng đầu nhìn sang Diêm Tu đã bó tay, hắn không biết những năm qua Diêm Tu đi đâu, chỉ phát hiện sau khi Diêm Tu trở về có biến hóa không nhỏ, hắn trở nên trầm mặc ít nói, Miêu Nghị cũng không an bài Diêm Tu làm cái gì, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Miêu Nghị, Diêm Tu chỉ im lặng đi sau lưng Miêu Nghị, hắn giống như biến thành cái bóng của Miêu Nghị. Có đôi khi ngươi không biết hắn xuất hiện từ đâu, hành tung vô cùng quỷ mị. Vừa quay đầu lại đột nhiên phát hiện hắn đang ở sau lưng ngươi, nhìn chằm chằm vào ngươi và cười u ám, có thể dọa người ta sợ hãi nhảy dựng lên.
Tóm lại Dương Khánh cảm giác Diêm Tu cảm giác người này không đúng, nhất là nhãn thần nhìn người, còn có hai tay trong ống tay áo kia, hắn nhìn thấy mười móng tay của đối phương có màu xanh đen sáng bóng, còn có hào quang âm u bén nhọn như dã thú.
Kinh khủng hơn là nụ cười của Diêm Tu. Ngẫu nhiên lại cười cười với ngươi, có cảm giác như đang nhìn người chết, hắn cười nhưng người ta vô cùng sợ hãi.
Dù sao cảm giác Diêm Tu có gì đó không đúng, so sánh với Diêm Tu lúc trước thì hắn hiện tại cho người ta cảm giác u ám.
Hắn không nghĩ ra những năm Diêm Tu biến mất rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trên người đã xảy ra chuyện gì mới có thể biến người ta thành như thế, bởi vậy cũng phát hiện Miêu Nghị bên này thần bí hơn nhiều.
Hải Bình Tâm cũng có chút sợ lão đầu xuất quỷ nhập thần kia, hắn thường xuyên đi theo sau lưng Miêu Nghị trong Thủ Thành Cung, im ắng đi theo giống nhu âm hồn bất tán, Miêu Nghị hiện thân thì hắn hiện thân. Miêu Nghị không thấy hắn cũng không thấy, hơn nữa đi đường đều không có một chút động tĩnh, lúc nào xuất hiện sau lưng ngươi còn không biết.
Lần thứ nhất nhìn thấy hắn, đột nhiên sau lưng nàng sinh ra cảm giác lạnh buốt.
- Đại nhân bảo ngươi đi qua một chuyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...