Phi Thiên

Bích Nguyệt phu nhân: biết rõ... Đúng rồi, ngươi cũng không vội, ta không muốn rời khỏi Đông Hoa tổng trấn phủ.

Thiên Nguyên Hầu: có ý tứ gì?

Bích Nguyệt phu nhân: ngươi nhét ta vào Thiên Nguyên tinh bao nhiêu năm, là tảng đá cũng có chút tình cảm. Sau khi trở về ta suy nghĩ lại, ta cũng không phải thăng quan nở mày nở mặt rời đi, có cần thiêt vì hai tên đau đầu mà chuyển ra khỏi nhà của mình hay không? Nếu ta thật rời đi, đến lúc đó người nào không biết ta bị thủ hạ dưới tay dọa chạy, ngươi bảo ta làm sao gặp người?

Thiên Nguyên Hầu: đó là cách nhìn của phu nhân, ta cảnh cáo ngươi, hiện tại ngươi không đi, về sau muốn điều động không dễ dàng như vậy, đến lúc đó bị Chiến Như Ý và Hạ Hầu Long Thành giày vò đau đầu đừng tìm ta càu nhàu.

Bích Nguyệt phu nhân: trước kia thật có lo lắng, hiện tại không lo lắng.

Thiên Nguyên Hầu lại hỏi: có ý tứ gì?

Bích Nguyệt phu nhân: Ngưu Hữu Đức đối nghịch với đám người Chiến Như Ý, ngươi không biết ta chơi cân đối rất tốt sao? Suy nghĩ theo phương diện khác, thủ hạ có Chiến Như Ý và Hạ Hầu Long Thành, cho dù thế lực địa phương hay hệ thống thiên nhai, muốn làm chuyện gì vẫn thuận tiện.

Thiên Nguyên Hầu: đầu óc của ngươi còn muốn chơi cân đối, ngươi được hay không được? Đừng làm việc ngu xuẩn, việc đổi địa phương thế nào?


Bích Nguyệt phu nhân tức giận: ngươi mắng ai ngu xuẩn? Chuyện của Ngưu Hữu Đức vào tay ngươi nhiều lần náo thành như vậy, ngươi nói một chút xem ai ngu xuẩn hơn ai?

Lời này đã chọc ra uy hiếp trong lòng Hầu gia, trọng điểm là bị mình bị nữ nhân khinh bỉ, tổn thương tự tôn của nam nhân, Thiên Nguyên Hầu thẹn quá hóa giận: tiện nhân! Ngươi uống nhầm thuốc hay bị điên, ngươi có biết ngươi nói gì hay không, ngươi có tin ta bỏ ngươi?

Lần này Bích Nguyệt phu nhân không bị hắn dọa, lập tức phản kích: Thiên Nguyên, rốt cục ngươi cũng nói ra lời trong lòng, ngươi lén dưỡng một đống nữ nhân ta không biết sao, chỉ sợ sớm muốn bỏ thiếu phụ già như ta rồi đúng không? Tốt! Ta muốn xử lý thủ hạ của mình thế nào thì xử lý, không cần ngươi lắm miệng, chuyện thiên nhai không tới phiên người ngoài cuộc như ngươi chỉ trỏ, ta chờ hưu thư của ngươi!

Thiên Nguyên Hầu: tiện nhân! Ngươi đừng hối hận, gặp chuyện đừng cầu ta.

Bích Nguyệt phu nhân: có bao xa cút bao xa cho lão nương.

Mắng xong liền trực tiếp thu tinh linh, chẳng muốn quan tâm tới Thiên Nguyên Hầu trả lời, quay đầu lại dặn dò Lan Hương:

- Lan Hương, về sau đừng quan tâm Thiên Nguyên vương bát đản kia nữa!

- Ách...

Lan Hương im lặng, không cần phải nói phu nhân lại cãi nhau với Hầu gia.

Nàng không có đoán sai, tính chất cãi nhau lần này khác với những lần trước.

Đột nhiên Bích Nguyệt phu nhân phi hành nhanh hơn, ánh mắt của nàng phức tạp, nàng nghĩ muốn nhìn thấy con gái của mình, cũng thật muốn tách ra khỏi Thiên Nguyên Hầu, muốn cho con gái một câu trả lời...

Thủ Thành Cung Thiên Nguyên tinh, Bích Nguyệt giá lâm, thủ vệ không người nào dám ngăn cản, trực tiếp đi thẳng vào bên trong.

Sau khi đi vào, Bích Nguyệt phu nhân không cho kẻ nào đi theo mình, ngay cả Thiên Diện Yêu Hồ trong tay cũng giao cho Lan Hương, nói muốn một mình thăm lại chốn xưa, một mình một người đi khắp Thủ Thành Cung.

Bích Nguyệt phu nhân giá lâm làm Dương Khánh cảm tâấy ngoài ý muốn, lập tức liên hệ với Miêu Nghị: đại nhân, tổng trấn đến.


Miêu Nghị: ta biết rồi.

Dương Khánh: kính xin đại nhân báo tình huống bên phía phủ tổng trấn, ty chức dễ ứng phó.

Miêu Nghị cũng báo tình huống đại khái một chút, Dương Khánh nghe xong liền im lặng, trước khi đi Miêu Nghị nói muốn làm việc này, thế nhưng mà hắn liên tục bàn giao phải rời xa phủ tổng trấn mới làm, không nghĩ tới Miêu Nghị lại động thủ trong đại điện nghị sự, còn rước Bích Nguyệt phu nhân tới đây, đầu óc có bệnh sao?

Dương Khánh nghe xong liền hoảng sợ, tại sao Bích Nguyệt phu nhân không bổ sống gia hỏa kia đi?

Hắn vừa nghĩ liền cảm thấy không đúng, cảm giác việc này có kỳ quặc, nhớ tới Miêu Nghị đã từng nói mình khống chế chuyện thành tích của Bích Nguyệt, hắn còn hoài nghi việc này, ẩn ẩn hoài nghi trong thành tích khảo hạch còn có chuyện ẩn không người biết.

Dương Khánh: đại nhân có bảo Hạ Hầu Long Thành đi thu sổ sách của Chương Hãn Phương và Liễu Quý Bình không?

Miêu Nghị: có, xem ra Chiến Như Ý muốn xuất đầu cho bọn chúng, ta thật lo lắng Doanh gia tạo áp lực nên làm sao bây giờ.

Dương Khánh: đây là việc trong dự liệu, i nhân không cần lo lắng, có lỗ hổng lần này Doanh gia cũng không cho Chiến Như Ý làm xằng bậy, đại nhân hung hăng càn quấy không phải vấn đề lớn, lúc Bích Nguyệt phu nhân hỏi chuyện xảo trá vơ vét tài sản, đại nhân nên chắc chắn không có việc này, bọn họ là một đám, nói ra những lời kia không ai làm chứng, Hạ Hầu Long Thành chỉ cần đi gõ hai tên khác thì chắc chắn sẽ đứng ra làm ngụy chứng cho đại nhân, tiền vào túi hắn, đừng mơ bảo hắn nôổ ra ngoài.

Miêu Nghị: hắn chạy tới thu sổ sách có thể thu được không?


Dương Khánh: ta hiểu Chương Hãn Phương và Liễu Quý Bình một ít, chúng không gánh nổi người như Hạ Hầu Long Thành nháo sự, một khi Hạ Hầu Long Thành đi, phát hiện tiền bên cạnh mình, nếu không cho hắn, có khả năng hắn sẽ đoạt, hai người kia không thể chịu được khẳng định phải cho. Sau đó chuyện bên kia cũng chọc tới chỗ Bích Nguyệt phu nhân, Hạ Hầu Long Thành thấy đại nhân quỵt nợ, hắn không muốn nhổ tiền ra cũng quỵt nợ, đến lúc đó Bích Nguyệt phu nhân không xử lý Hạ Hầu Long Thành, cũng không thể xử lý đại nhân, hơn nữa sau lưng Hạ Hầu Long Thành còn có đại thần trấn bãi đấy.

Miêu Nghị nghe xong cũng nói thầm, có cần thiết phiền toái như vậy hay không? Hắn cũng không mang chuyện giữa mình và Bích Nguyệt phu nói với Dương Khánh.

Đương nhiên, sở dĩ tuân theo bàn giao của Dương Khánh chính là muốn Hạ Hầu Long Thành đi thu sổ sách, cũng cân nhắc bên phía Bích Nguyệt phu nhân, mọi thứ có độ, không thể để túi của Bích Nguyệt phu trống không, thật muốn phá đồ của Bích Nguyệt phu nhân, hắn phải phí thêm chút công sức.

Nhưng thế sự có nhiều việc không phải sức người có thể tính toán hết, Bích Nguyệt phu nhân không biết hắn còn chuẩn bị phía sau, vi giúp hắn giữ chuyện này đã trở mặt với Thiên Nguyên Hầu.

Bên này vừa chấm dứt liên hệ với Dương Khánh, Bích Nguyệt phu nhân đi một mình chung quanh Thủ Thành Cung nhưng không gặp con gái, đã đưa tin liên hệ với hắn: con gái của ta ở đâu?

Miêu Nghị: an bài tại phủ thống lĩnh khu đông, hiện tại ta sẽ dẫn nàng qua.

Bích Nguyệt phu nhân cự tuyệt: không cần, chờ ngươi về nói sau, việc này ta không muốn có người khác biết.

Đây là lấy cớ, nàng thật sợ cách nhìn của người khác, một mình đi quanh Thủ Thành Cung là muốn nhìn con gái thế nào, nàng hiện tại không biết nên đối mặt với con gái ra sao, trong nội tâm bất an khó nói thành lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui