Bích Nguyệt phu nhân run rẩy, nhìn hắn và nói:
- Ngươi thật muốn ta rời đi?
Hải Uyên Khách:
- Không phải ta muốn cho ngươi rời đi, mà là không muốn Tâm nhi vĩnh viễn ở lại nơi này, nơi đây thiếu tài nguyên tu luyện, chẳng lẽ ngươi hi vọng có một ngày nhìn thấy nàng còn già hơn chúng ta?
- Ta có thể hỏi ngươi một việc hay không?
- Nói!
Bích Nguyệt phu nhân do dự một lúc, hỏi:
- Ta biết rõ các ngươi tranh phong với Thiên đình, với thiên hạ đại thế hiện tại, người thắng làm vua, người thua làm giặc, quá trình nào trong mắt của các ngươi đều không đáng nhắc tới, tiểu nhân vật như ta trong mắt các ngươi không đáng kể chút nào, ta chỉ muốn biết rõ, ngươi cưới ta, hiện tại thả ta, có phải muốn lợi dụng ta hay không?
Nói đến câu cuối cùng giọng nói của nàng run rẩy.
Hải Uyên Khách:
- Ngươi nghĩ nhiều, lợi dụng ngươi cũng không cho phép ngươi sinh Tâm nhi cản tay ta. Ngươi yên tâm, người bên này biết thân phận của ngươi không nhiều, ta ở nơi này còn có thể quản được người khác, ngươi đi rồi, ta cũng sẽ an bài, không có người tiết lộ tình huống bên cạnh ngươi, tự nhiên cũng không lợi dụng ngươi.
Bích Nguyệt phu nhân suy nghĩ cũng đúng, thật muốn lợi dụng chính mình, hắn không cho mình sinh con gái làm gì, dù sao cũng là cốt nhục của hắn...
- Nương! Hôm nay thực không cần tu luyện?
Trong phòng, Hải Bình Tâm đang ngồi trên giường đột nhiên mở mắt nhảy xuống giường, lại đứng trước mặt Bích Nguyệt phu nhân xác nhận.
Bích Nguyệt phu nhân vẻ mặt trìu mến vươn tay vuốt mặt con gái của mình, trong nội tâm nàng rất rõ ràng, Hải Uyên Khách nói đúng, lối ra của Luyện Ngục có đại trận phòng ngự cường đại, có thể đánh thủng hay không còn khó nói, nói cách khác, sau này rất có thể mình không thể gặp lại con gái, chính mình vừa đi rất có thể vĩnh viễn vứt bỏ con gái.
- Hôm nay nương có một ít lời muốn nói với ngươi! Cái này cho ngươi, giữ lại cho mình dùng.
Bích Nguyệt phu nhân kéo con gái ngồi xuống giường, lấy một vòng tay trữ vật đeo vào tay con gái.
- Oa! Thiệt nhiều Tiên Nguyên đan ah!
Vuốt vòng tay trên cổ tay, Hải Bình Tâm kêu sợ hãi kêu lớn.
Đêm nay Hải Bình Tâm phát hiện nương có rất nhiều lời muốn nói với mình, không ngừng nhắn nhủ nàng nên chiếu cố mình như thế nào.
Dưới trăng, sóng biển vỗ bờ, ở trên vách đá, Hải Uyên Khách và Kim Mạn đứng chung với nhau, phía sau là Vô Lượng Cung cổ xưa, trên bầu trời có không ít ngôi sao đang chiếu sáng.
Kim Mạn ngẩng đầu hỏi:
- Nàng đáp ứng đi?
Hải Uyên Khách:
- Đáp ứng.
Kim Mạn trầm ngâm.
- Chuyện này Thánh chủ không có tán thành cũng không có phản đối, nhìn ra Thánh chủ không dám gật bừa việc này, nếu như hiện tại ngươi đổi ý, ta tìm Thánh chủ thương lượng một chút, chưa hẳn không thể quay lại.
Hải Uyên Khách bình tĩnh nói:
- Tính toán. Kỳ thật ta đã sớm nhìn ra tâm nàng không ở chỗ này, nàng hướng tới sinh hoạt ở bên ngoài, nơi chúng ta không có cá gì. Nếu như nàng kiên quyết cự tuyệt rời đi... Cho dù nàng quyết định buông bỏ Tâm nhi, ta cũng sẽ cho nàng rời đi.
Kim Mạn thở dài:
- Ủy khuất ngươi!
Hải Uyên Khách:
- Không có ủy khuất gì, sở dĩ năm đó ta đáp ứng hoàn toàn tin tưởng vào năng lực Bạch chủ, hi vọng Bạch chủ không làm hi sinh của ta mất đi giá trị, nợ máu của gia đình ta sẽ do ta báo thù. Ta đã từng thề, nhất định phải tự tay chặt đầu Khấu Lăng Hư, huyết tẩy cả nhà khấu gia, nợ máu trả bằng máu!
Kim Mạn:
- Sẽ có ngày đó.
Hải Uyên Khách yên lặng, lại hỏi:
- Tru Thần Cung của tướng chủ có thể mang Tâm nhi ra ngoài không?
Kim Mạn:
- Thanh chủ và Phật chủ cũng không dám đối cứng ngăn cản Tru Thần Cung của ta, chỉ cần cơ hội phù hợp sẽ không có sai lầm.
Hải Uyên Khách:
- Chuyện này không quan hệ với Tâm nhi, hi vọng tướng chủ nói với Thánh chủ, không nên khó xử nàng, nếu như có khả năng kính xin thay ta chiếu cố nàng!
Kim Mạn khẽ gật đầu. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng...
Bầu trời mơ hồ, Hải Uyên Khách đứng trong tiểu viện, hình bóng cô đơn.
Bích Nguyệt phu nhân lặng lẽ rời khỏi gian phòng con gái, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Cẩn thận mỗi bước đi, trên mặt đầy vẻ không muốn nhưng cuối cùng vẫn đi tới trước mặt Hải Uyên Khách và gật đầu.
Hải Uyên Khách vung tay thu nàng vào trong thú nang, hắn bay lên trời biến mất trong biển mây.
Lúc dừng lại đã đứng trên một ngôi sao gần cửa ra vào Luyện Ngục chi địa, lại thả Bích Nguyệt phu nhân ra khỏi thú nang, sau đó lại đưa ngọc điệp cho nàng, nói:
- Trong đây là thành tích khảo hạch ta chuẩn bị cho ngươi, có lẽ đầy đủ bảo trụ vị trí tổng trấn của ngươi, nếu ngươi một mình lấy được thành tích này, người quen thuộc ngươi sẽ sinh nghi, ngươi có nghĩ tới nên giải thích thế nào hay không?
Bích Nguyệt phu nhân nói:
- Ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp giải thích.
Hải Uyên Khách:
- Ngươi bảo trọng, ta đi trước một bước.
Dứt lời đang muốn quay người.
- Đợi đã!
Đột nhiên Bích Nguyệt phu nhân mở tay ôm hắn, nói:
- Nếu Thiên đình còn khảo hạch, ta còn có cơ hội quay ại thăm ngươi.
Đột nhiên nàng phát hiện tao ngộ tại Luyện Ngục chi địa chưa chắc là chuyện xấu, nếu như có thể tấn thân lên Đô Thống, lại tới tham gia khảo hạch Hải Uyên Khách nhất định khảsẽ giúp đỡ nàng.
Hải Uyên Khách vỗ vỗ lưng nàng, đẩy nàng ra, gật đầu nói:
- Đi!
Nhìn bóng người rời đi thật xa, Bích Nguyệt phu nhân phất tay đưa tiễn, sau khi không thấy mới dò xét bốn phía, nàng cũng tìm được địa hình phù hợp, lần nữa đào móc một cái động đất và chui vào trong, có không ít phản tặc Lục Đạo không nhận ra nàng, bị gặp được sẽ nguy hiểm.
Triệt để ẩn nấp ổn thỏa, nàng lấy tinh linh liên hệ với Thiên Nguyên Hầu, nàng do dự khi cầm trong tay, cuối cùng cũng lay động liên hệ.
Thiên Nguyên Hầu nghe xong liền khiếp sợ, nhanh chóng trả lời: phu nhân, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi bỏ mặc không liên hệ?
Bích Nguyệt phu nhân: ngươi còn có tâm tư nói ngồi châm chọc, một đám phản tặc được dàn xếp ngay bên cạnh nơi ta ẩn thân, ta sợ tới mức không dám thở mạnh, nào dám lấy tinh linh ra tạo động tĩnh liên hệ với ngươi, hiện tại khảo hạch sắp kết thúc, đám phản tặc mới chuyển nơi, người vừa đi, ta lập tức liên hệ với ngươi, ngươi không hỏi an nguy của ta, ngược lại còn hung dữ với ta, nếu không ngươi tới thử nghiệm tư vị bị nghẹn một hai trăm năm không dám lộn xộn hay không?
Thì ra là như vậy! Thiên Nguyên Hầu thở ra một hơi, hắn nhanh chóng trả lời: phu nhân hiểu lầm, ta sốt ruột an nguy của ngươi mà thôi.
Bích Nguyệt phu nhân: hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi tới an bài người dẫn ta rời khỏi, lúc nào có thể tới?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...