Nàng chính là con gái của Hải Uyên Khách và Bích Nguyệt phu nhân, tên là Hải Bình Tâm. Lúc trước Bích Nguyệt phu nhân từng hỏi Hải Uyên Khách vì cái gì đặt tên con gái như thế. Hải Uyên Khách nói, hi vọng nàng về sau mặc kệ gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh.
Việc này không có gì, Bích Nguyệt phu nhân hi vọng Hải Uyên Khách có thể mang bản lĩnh cao thâm truyền cho con gái, Hải Uyên Khách chỉ trả lời “Sau này hãy nói”.
Đối mặt với con gái, Hải Uyên Khách không nói cái gì, quay người đi vào biệt thự.
Bích Nguyệt phu nhân lại nhéo tai con gái, khiển trách:
- Dã nha đầu, lần sau còn dám trốn ra ngoài nghịch nước, xem ta thu thập ngươi thế nào.
- Không dám, không dám.
Hải Bình Tâm liên tục cầu xin tha thứ mới thoát thân, xoa lỗ tai sau đó đi cùng mẫu thân theo sau Hải Uyên Khách, trong miệng vẫn nói thầm một câu:
- Nương, vì cái gì cho tới bây giờ chưa từng thấy phụ thân cười?
Lỗ tai Hải Uyên Khách nhúc nhích, khóe miệng hơi co rút, ánh mắt u buồn vẫn bình tĩnh.
- Ah...
Hải Bình Tâm lại thét lên đau đớn, nói bậy sau lưng phụ thân lại bị Bích Nguyệt phu nhân nhéo lổ tai.
Ba gã thị nữ đi theo sau ba người.
Sau khi đi vào trong biệt thự, Hải Uyên Khách đi phía trước bỗng nhiên quay người nói với Bích Nguyệt phu nhân:
- Ngươi đi theo ta một lúc.
Lúc này Bích Nguyệt phu nhân phân phó ba thị nữ trông chừng con gái, lúc này mới đi theo Hải Uyên Khách tới đình viện bên cạnh bãi biển.
Hải Uyên Khách xoay người lại xuất một vòng tay trữ vật đưa cho nàng, nói:
Bích Nguyệt phu nhân sững sờ, hiếu kỳ nói:
- Cái gì?
Hải Uyên Khách nói:
- Đồ vật của ngươi năm đó, ta đã sớm mang về giúp ngươi nhưng không giao ra, nhìn xem có thiếu gì hay không?
Bích Nguyệt phu nhân kinh ngạc nhìn vòng tay trữ trong tay hắn, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ mờ mịt, có chút không biết có nên cầm hay không.
Hai người bảo trì tư thế óố định, một lúc lâu sau mới thấy Bích Nguyệt phu nhân chậm rãi vươn tay cầm vòng tay trữ vật, hai tay ngón cái cọ vào mặt nòoài vòng tay, cuối cùng thi pháp thẩm thấu dò xét đồ vật bên trong.
Từng kiện từng kiện vật phẩm quen thuộc lộ trước mặt, có chút đồ vật là Thiên Nguyên Hầu đưa nàng, nàng cũng không biết đồ vật bên trong có thiếu thứ gì hay không.
Hải Uyên Khách quay người dựa vào lan can, mắt nhìn biển cả, không nhìn phản ứng của nàng.
Một hồi lâu, Bích Nguyệt phu nhân phục hồi lại, nhìn sang bóng lưng của hắn, nói:
- Tạ sao phải trả lại cho ta?
Hải Uyên Khách đưa lưng về phía nàng, nói:
- Thời gian khảo hạch hai trăm năm sắp chấm dứt.
Thân thể Bích Nguyệt phu nhân run rẩy, nàng nói:
- Có ý gì?
Hải Uyên Khách:
- Những năm qua ngươi rất muốn rời khỏi đây đúng không?
- Không có! Nơi này chính là nhà của ta.
Bích Nguyệt phu nhân chắc chắn, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng.
Nàng làm sao không muốn rời khỏi nơi này chứ! Chỉ sợ là người bình thường không ai nguyện ý sống ở nơi này.
Ngay từ đầu nàng không dám nghĩ việc rời khỏi đây. Về sau có hài tử, tâm tư rời đi cũng nhạt dần, đã như vậy cũng không dám nghĩ, thật xem nơi đây là nhà của mình.
Cho dù nàng thật sự có tâm cam nguyện thừa nhận tịch mịch, thiên tính của nữ nhân là thích nơi hào hoa rực rỡ, nhất là nữ nhân xinh đẹp càng không tình nguyện thừa nhận tịch mịch giúp chồng dạy con.
Thế giới bên ngoài phồn hoa bao nhiêu, nơi này buồn tẻ tịch mịch bấy nhiêu, bốn phía là biển cả không thay đổi. Bên ngoài làm phu nhân Hầu gia mang cho nàng cảm giác thỏa mãn và vinh quang, có thể hưởng thụ hư vinh do thân phận quyền quý Thiên đình mang lại. Luận thực lực và thanh danh, Thiên Nguyên Hầu không xứng xách giày cho Hải Uyên Khách, nhưng mà làm phu nhân Hải Uyên Khách thì thế nào? Cũng chỉ có thể bị vây khốn trong tinh cầu này, Hải Uyên Khách không cho nàng chạy loạn.
Cho dù có thể cho nàng chạy loạn, nàng nghe nói Luyện Ngục chi địa căn bản không có gì để xem cả, hoàn cảnh trên tinh cầu tốt hơn bên ngoài nhiều.
Tài nguyên trong khu vực này quá thiếu thốn, vì ổn định nhân tâm, nghe nói tài nguyên đoạt được từ người khảo hạch đều phân cho thủ hạ phía dưới. Cho nên Hải Uyên Khách không thể xuất tài nguyên cấp cấp cho nàng, chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu không lớn của con gái, nàng không cách nào tưởng tượng bộ dạng của mình sau khi biến thành già nua sẽ thế nào.
Ngày qua ngày buồn tẻ vô vị, nàng đã quen phong quang vô hạn bên ngoài, tâm tình biến hóa khó nói nên lời. Nhất là thời gian khảo hạch dần dần chấm dứt, trong nội tâm nàng biết rõ, có lẽ đây chính là cơ hội rời đi cuối cùng, nhưng nàng không dám biểu hêện ra bên ngoài, bởi vì căn bản không có khả năng rời đi!
Huống chi nơi này còn có thứ làm nàng lo lắng.
Hải Uyên Khách:
- Mặc kệ ngươi có nghĩ tới hay không... Chúng ta bị ép buộc mới phải ở nơi này, nơi đây không thích hợp với ngươi, cũng không thích hợp với kẻ nào, hôm nay ngươi có cơ hội rời đi, ta không thể nắm mãi không buông. Đi thôi, trở về đi.
Bích Nguyệt phu nhân lo lắng hắn đang thăm dò mình, đi đến sau lưng, hai tay ôm eo hắn, nói:
- Ta không đi, ta không muốn rời ngươi.
Hải Uyên Khách cho nàng lý do rời đi rất tốt:
- Ngươi có thể mang Tâm nhi đi cùng hay không? Ta không thể để nàng bị vây ở đây cả đời.
Bích Nguyệt phu nhân giật mình, rốt cục hiểu vì sao hắn bảo mình rời khỏi đây, thì ra là dính hào quang của con gái. Yên lặng, nàng buông tay, thất vọng nói:
- Cho dù ta đi cũng không thể mang theo Tâm nhi đi, ra vào Luyện Ngục chi địa đều trải qua dò xét vô cùng nghiêm ngặt, không thể dẫn người ra ngoài.
Nàng không có biện pháp nói dối trước khi rời đi, cho dù ra khỏi nơi này, bên này vừa công khai chuyện nàng lập gia đình nơi đây, chỉ sợ Thiên Nguyên Hầu trực tiếp làm thịt nàng cũng không ai lên tiếng nói lời nào. Có lẽ người địa ngục nói không ai tin, nhưng nơi này còn có ba người của Thiên đình, cũng tận mắt nhìn thấy tất cả, tùy tiện thả ra ngoài cũng làm nàng không chịu nổi.
Hải Uyên Khách quay người nhìn nàng, nói:
- Đây là cơ hội rời đi duy nhất của ngươi, ngươi phải trở về, Tâm nhi cũng phải rời đi cùng ngươi.
Bích Nguyệt phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu nói:
- Vì cái gì?
Hải Uyên Khách:
- Ngươi ở bên ngoài mới có thể chiếu cố nàng thật tốt.
Bích Nguyệt phu nhân:
- Ta không có biện pháp mang nàng rời đi.
Hải Uyên Khách:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp, một khi cơ hội phù hợp ta sẽ nghĩ biện pháp tổ chức một lần tấn công đại quy mô, nghĩ biện pháp đánh thủng một lỗ hổng tại lối ra, ta có rời đi hay không cũng không sao, chỉ cần có thể thừa cơ mang Tâm nhi ra ngoài là được, bên ngoài bao nhiêu cũng có bộ hạ cũ của ta, sẽ có người dẫn Tâm nhi đến chỗ ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...