Lúc này Dương Khánh đứng hầu ở cửa ra vào, hắn mang thêm đồ ăn vào trong, kết quả chờ cả buổi không thấy Hạ Hầu Long Thành làm chính sự, ngược lại hô hào chén nhỏ không thoải mái đổi chén lớn, lúc này uống thật thích thú, tâậm chí còn nói không nói chuyệ khác. Dương Khánh cau mày đi xuống lầu, bước nhanh đi phòng bếp, hắn tiến vào trù phòng và nói:
- Đại thống lĩnh muốn thêm một đĩa rau trộn.
Vài tên đầu bếp bận rộn thật nhanh, Dương Khánh bưng cái khay đi ra tiến vào lầu các, sau khi đưa rau trộn lên bàn, sau khu đặt xong thức ăn Dương Khánh cố ý đi qua sau lưng Hạ Hầu Long Thành, mộc góc khay lơ đãng chạm vào lưng Hạ Hầu Long Thành.
Ba! Bỗng nhiên Hạ Hầu Long Thành đập bàn đứng lên, quay đầu giội chén rượu vào mặt Dương Khánh, giận dữ mắng mỏ:
- Ngươi bị mù sao, đi đường không có mắt sao?
Dương Khánh mặt đầy rượu và im lặng, không nghĩ tới Hạ Hầu Long Thành lại có phản ứng như thế, thật sự làm hắn không xuống đài được.
Đám người Nghiêm Tố đang cầm đũa hoặc uống rượu đều sững sờ, đồng loạt nhìn sang bên này, không biết xảy ra chuyện gì.
Hạ Hầu Long Thành vừa thấy là hắn cũng sững sờ, rốt cục hiểu ý đối phương đụng mình, vung tay lên nói:
- Cút ra ngoài!
- Dạ dạ là!
Dương Khánh cúi đầu nhận sai, hắn lập tức chạy ra ngoài.
- Hạ Hầu huynh, không đáng tức giận vì tên sai vật, nên uống tiếp.
Cao Hữu nâng chén mời rượu.
Ba! Hạ Hầu Long Thành ngồi xuống lại đập vào bàn, lần này lực đạo hơi lớn nên rượu và thức ăn bay loạn, thuận miệng nói:
- Không uống, cứ nói chính sự trước.
Người trên bàn im lặng, vừa rồi ai còn nói không nói chuyện khác, tại sao bây giờ trở mặt?
Cao Hữu thu hồi chén rượu, hỏi:
- Không biết Hạ Hầu huynh muốn nói chuyện gì?
Hạ Hầu Long Thành ùuồn bực nâng chén rượu uống cạn, đôi mắt mở to nhìn người chung quanh, nói:
- Chư vị có cho ta mặt mũi hay không?
Một câu không đầu không đuôi, cho mặt mũi gì? Mấy người bọn họ khó hiểu, Nghiêm Tố nói:
- Hạ Hầu huynh có chuyện gì cứ nói đi.
Hạ Hầu Long Thành chắc chắn:
- Ta hỏi các ngươi có cho ta mặt mũi hay không, có nguyện ý giúp ta chút chuyện nhỏ không?
Đây rõ ràng không giảng đạo lý nha, vạn nhất ngươi bảo chúng ta tạo phản, chúng ta còn có thể giúp ngươi không? Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Nhuế Phàm thở dài:
- Khẳng định cho Hạ Hầu huynh mặt mũi, chỉ cần chúng ta đủ khả năng sẽ không từ chối, rốt cuộc là chuyện gì?
Hắn trước chừa chút đường lui.
Hạ Hầu Long Thành vịn mép bàn:
- Là như thế này, gia tộc có một ít nhân thủ không dùng tới cho nên phái nhân thủ tới chỗ ta, ta không muốn bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào mình, cho nên muốn đuổi một ít tới địa bàn khác, các ngươi cảm thấy biện pháp của ta thế nào?
Biện pháp này không tốt chút nào! Đây là tiếng lòng của bọn họ nhưng không dễ dàng cự tuyệt, Nghiêm Tố hỏi:
- Bao nhiêu người?
Mấy người khác cũng có câu hỏi như vậy, nếu như người không nhiều lắm thì không sao, cũng tránh dây dưa với gia hỏa này.
Hạ Hầu Long Thành khoát tay nói:
- Không nhiều lắm, chừng trăm người, tám nhà chúng ta một phần, một nhà tầm mười người.
Tăng thêm mười người mà không nhiều? Cấp trên đã có quy chế phát lương trong thiên nhai, lúc này phải phát thêm lương cho mười người, lương của những người này thế nào, cũng không thể bảo bọn họ móc túi phát lương a.
Diêu Hưng thở dài:
- Hạ Hầu huynh, không phải chúng ta không muốn giúp, nhiều như vậy không được, quân số của chúng ta đã đủ rồi, lại gia tăng mười người là làm khó chúng ta.
Hạ Hầu Long Thành liếc mắt nói:
- Diêu huynh có ý không muốn cho ta mặt mũi, có chủ tâm muốn làm ta khó chịu đúng không?
- ...
Diêu Hưng muốn mắng chửi hắn, rốt cuộc là ai khó chịu ai? Hắn vẫn cười nói:
- Hạ Hầu huynh hiểu lầm, ta không phải ý này, ý ta là, như tại sao chỉ có tám nhà chúng ta, Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức cũng có thể phân ra một ít mà. Đúng rồi, theo ta được biết, năm đó tổng trấn đại nhân mang một nhóm người rời khỏi Thiên Nguyên tinh, thủ hạ của Ngưu Hữu Đức trống ra không ít vị trí, sao không nhờ hắn hỗ trợ một chút, nói không chừng một mình hắn có thể giải quyết đấy.
- Không sai!
- Đúng vậy!
Cả đám người phụ họa.
- Đúng cái rắm!
Hạ Hầu Long Thành trực lai trực vãng nói:
- Lão tử không thể trêu chọc Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức, ta chỉ hỏi các ngươi giúp hay không giúp, cần gì từ chối nhiều như thế.
Sắc mặt bảy vị thống lĩnh nơi đây biến hóa, trong lòng mắng cưửi, có ý gì? Ngươi không thể trêu hai người kia, chúng ta dễ chọc hay sao?
Dương Khánh đứng bên ngoài cũng say rồi, hiện tại hắn biết mình đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Hạ Hậu, hắn hoài nghi tìm loại người như vậy làm việc có đáng tin cậy hay không?
Vừa rồi đã bị Hạ Hầu Long Thành vẽ mặt, Liên Phương Ngọc đại thống lĩnh nói chuyện còn mang theo nóng giận.
- Mỗi nhà chúng ta nhiều ra mười mấy người, tăng thêm hơn trăm người này, bổng lộc ai trả?
Hạ Hầu Long Thành rất thông minh:
- Việc này đơn giản, xem như tốt cho các ngươi, chúng ta phân cho các ngươi, bổng lộc của họ sẽ do ta lo, chỉ cần an bài bọn họ là đủ.
Lúc này bải đại thống lĩnh không ai phản đối, Hạ Hầu Long Thành còn bổ sung:
- Các ngươi không được bạc đãi bọn họ, tất cả gia tăng hai ba thiên tướng, không khó xử chứ?
Bắt đầu buổi tiệc mọi người uống rất cao hứng, khi Hạ Hầu Long Thành nói chính sự thì tâm tình rất không xong, thẳng đến khi giải tán sắc mặt bảy đại thống lĩnh âm trầm.
Bọn họ bị nghẹn rất nặng, con gấu chó này làm gì có giác ngộ nhờ người, hoàn toàn là xen vào việc của thiên nhai khác, làm như hắn chính là tổng trống của Đông Hoa tổng trấn phủ.
Tóm lạimọi người cực kỳ khó chịu Hạ Hầu Long Thành nhưng phải cho mặt mũi, mấu chốt là không cho không được, lăn lộn trong thiên nhai đến cấp bậc của bọn họ, ai còn dám đi tố cáo Hạ Hầu Long Thành. Cho dù tố cáo thì Hạ Hầu Long Thành chỉ bị trừng phạt, với lại chuyện này cũng không thể nói được gì, ngươi hoàn toàn có thể không đáp ứng, cho nên căn bản không làm gì được con gấu chó này.
Cách làm người của con gấu đen này đã lan truyền ra ngoài, hắn là người bất chấp hậu quả, bảy người muốn không đáp ứng cũng không được.
Chuyện này không có gì, chỉ tốn chút sức mà thôi bảy người lo lắng về sao gấu chó này lại tìm bọn họ thì phải làm thế nào? Đông Hoa tổng trấn có người như hắn, đoán chừng cho dù là tổng trấn đại nhân cũng không thể làm gì được người ta.
Thanh danh Hạ Hầu Long Thành không chỉ không tốt nhưng hắn làm chuyện này hợp tình hợp lý, bảy người không có đạo lý gì để nói, lần này xem như ăn thiệt thòi, nhiều lắm sau này vương bát đản gọi đi dự tiệc cứ tránh là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...