Công Tôn Lập Đạo vươn tay ngăn cản, nói:
- Phía trước không đi được, chúng ta cũng xa lạ khu vực này, năm đó vì tìm kiếm đường ra, đội ngũ Lục đã khảo sát bên này, nhưng tiến vào bên trong không ai còn sống rời đi, trình độ nguy hiểm liệt vào hàng cao nhất, có thể nói là cấm địa trong khu vực Lục Đạo nắm giữ, cũng là bình chướng tự nhiên của chúng ta.
- Như vậy...
Miêu Nghị nhìn chung quanh, hắn có ý thoái lui, hắn không muốn mất mạng trong tinh không.
Hắn cảm thấy không đúng, đã có người lưu lại chỉ dẫn tuyến đường, đã nói rõ tuyến đường này là an toàn, trừ phi địa đồ cố ý làm ra con đường giả dối, nhưng địa đồ này không cần thiết phải làm giả.
Hắn phục hồi tinh thần liền cười nói:
- Đại tướng quân không cần lo lắng, ta đã đến nơi này, như vậy ta có thể tránh được nguy hiểm.
- Thánh chủ...
Công Tôn Lập Đạo duỗi tay, hắn kinh nghi bất nhìn Miêu Nghị, chẳng lẽ hắn thật sự có biện pháp tránh né hung hiểm?
Miêu Nghị phất tay, ý bảo hán không cần nhiều lời, bản thân bay vào bên trong ba mươi hai tinh thể kia, tìm đúng tuyến đường chỉ dẫn, hắn bay nhanh vào trong tinh không, cũng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Công Tôn Lập Đạo.
Miêu Nghị đi con đường khác với lộ tuyến tìm tinh môn, phần địa đồ này vô cùng phức tạp, lộ tuyến hay thay đổi, có khi đi qua quay đầu lại phát hiện nên đi con đường thẳng nhưng hết lần này tới lần khác lại đi một con đường vòng thật lớn, hoặc cao thấp phập phồng, hoặc trái nghiêng phải nghiêng, thậm chí còn bay ngược ra sau sau đó đi lên phía trước. Kể từ đó hắn càng cẩn thận, cẩn thận quan sát tọa độ tinh tượng, nếu như đoán đúng thì lộ tuyến khúc chiết hay thay đổi có quan hệ tới nguy hiểm Công Tôn Lập Đạo đã nói, chỉ bằng tuyến đường hắn đang đi lại không có chút nguy hiểm nào.
Hắn tốn thời gian vài tháng mới nhìn thấy tinh môn, Miêu Nghị im lặng rất lâu nhưng cuối cùng vẫn cắn răng lấy ngân toa xuyên qua tinh môn.
Lúc hắn xuất hiện trong hư không, tinh không chung quanh sáng sủa, Miêu Nghị cũng cầm tinh đồ ra quan sát tình huống, trong tinh đồ có biểu hiện, hơn nữa là nơi hắn đã tới, hỗn loạn chi địa.
Lúc thật sự đi ra ngoài, Miêu Nghị như trút được gánh nặng, hắn lại lấy tinh linh liên hệ với Kim Mạn: ta đã theo thủ tướng Thiên đình rời khỏi địa ngục.
Hào quang sáng ngời, trên vách đá cạnh bờ biển, Kim Mạn mặc váy dài thu tinh linh trong tay, nói:
- Thánh chủ nói hắn đã rời khỏi Luyện Ngục chi địa.
Công Tôn Lập Đạo đã sớm quay về liền ngạc nhiên nói:
- Việc này có chỗ khả nghi, tướng chủ, ngươi nói có phải hắn nắm giữ lộ tuyến ra vào Luyện Ngục chi địa hay không?
Kim Mạn nói:
- Nếu có cũng không kỳ quái, năm đó sau khi địa ngục bị phong tỏa, Bạch chủ thường xuyên lui tới tự nhiên như ở nhà.
Về phần các tinh môn khác thế nào, tạm thời Miêu Nghị không có tâm tư quan tâm tới, bị vây khốn lâu như vậy, thật vất vả ra ngoài, hắn không thể đi một vòng lớn trở về địa ngục, hắn cũng không thể rời khỏi Thiên Nguyên tinh quá lâu, phân biệt phương hướng sau đó quay về Thiên Nguyên tinh.
Hắn còn chưa đi được nửa đường, đột nhiên nhận được Mộ Dung Tinh Hoa đưa tin.
Miêu Nghị hỏi: chuyện gì?
Mộ Dung Tinh Hoa: đại nhân, có khách tới chơi muốn gặp ngài.
Miêu Nghị: người nào?
Mộ Dung Tinh Hoa: Thiên Nguyên Hầu.
Miêu Nghị im lặng, hỏi: cố ý tới tìm ta?
Mộ Dung Tinh Hoa: đúng, đại nhân cần bao lâu trở lại?
Miêu Nghị hơi tính toán thời gian: đang trên đường quay về, còn cần ba ngày mới tới.
Mộ Dung Tinh Hoa: đại nhân về nhanh, Hầu gia nói chờ ngươi!
Thu tinh linh Miêu Nghị nói thầm, tìm ta làm gì? Chẳng lẽ là vì Bích Nguyệt phu nhân sao, tìm Bích Nguyệt phu nhân không gặp liền tìm ta làm gì, chẳng lẽ có quan hệ với ta?
Thân phận người ta bày ra ở đó, cũng không thể để người ta chờ lâu, Miêu Nghị không che dấu tung tích, dứt khoát tháo ngụy trang sau đó thả than đen ra ngoài, khống chế tốc độ cao nhất về Thiên Nguyên tinh.
Không tới hai ngày Miêu Nghị đã sớm quay về, hắn đáp xuống bên ngoài và đi vào cửa thành, thủ vệ không người nào dám ngăn cản, trực tiếp bay tới bên ngoài phủ thống lĩnh khu bắc.
Mộ Dung Tinh Hoa nghe tin liền tự mình ra nghênh đón, dẫn Miêu Nghị vào đình viện.
Trong sân, dưới ánh trăng, Thiên Nguyên Hầu đứng chắp tay bên cạnh bồn hoa, bên cạnh hắn có một gia hỏa ngắn lùn đang đứng hầu, chính là Tào Vạn Tường phu quân Mộ Dung Tinh Hoa.
Xem điệu bộ này là Tào Vạn Tường tự mình cũng đến.
Miêu Nghị chắp tay thi lễ:
- Bái kiến Hầu gia, bái kiến Tào đô thống.
Tào Vạn Tường “Ân”, hắn nhanh chóng nháy mắt với Mộ Dung Tinh Hoa, phu thê hai người rời đi.
Nơi này không còn ai khác, Thiên Nguyên Hầu chậm rãi xoay người lại và nói:
- Những năm gần đây tổng trấn có liên lạc với ngươi hay không?
Miêu Nghị nói:
- Không có, tổng trấn đại nhân đã thông báo, tạm do Nhị tổng quản chấp chưởng Đông Hoa tổng trấn phủ, nếu không có việc đặc biệt không được liên lạc với nàng.
Thiên Nguyên Hầu:
- Lập tức liên hệ với nàng, nói ta có việc tìm nàng.
Miêu Nghị rất nghe lời lấy tinh linh ra, hắn lay động liên hệ, một lúc sau mới nói:
- Hầu gia, có thể liên hệ nhưng đại nhân không đáp lại.
Thật tình không biết đây mới là việc Thiên Nguyên Hầu lo lắng nhất, nếu trực tiếp liên lạc không được thì xác định Bích Nguyệt phu nhân đã chết, thế thì tốt, sợ là sợ Bích Nguyệt phu nhân rơi vào trong tay phản tặc và bị phản tặc lợi dụng, vạn nhất Bích Nguyệt phu nhân vì cầu sinh mà đầu nhập vào phản tặc làm nằm vùng trong Thiên đình, như vậy hắn không khác gì bùn đất rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân.
Bằng trình độ hiểu biết của hắn về Bích Nguyệt phu nhân, hắn cũng hiểu phu nhân của mình không phải trung trinh liệt nữ, cũng không phải xương cứng, huống chi lọt vào trong tay phản tặc, cho dù xương cứng cũng vỡ.
Hết lần này tới lần khác chuyện còn chưa xác định nhưng không thể liên lạc được, nguyên nhân rất đơn giản, vạn nhất Bích Nguyệt phu nhân hoàn hảo vô sự thì bên này càng huyên náo xôn xao, cho rằng Bích Nguyệt phu nhân có hiềm nghi làm tù binh cho phản tặc, đây không phải tự tìm phiền toái sao?
Chính là bởi vì như thế hắn mới âm thầm xuất mã, tìm thủ hạ quan trọng của Bích Nguyệt phu nhân hỏi dò. Ôm chút hi vọng cuối cùng, xem có người nào có thể câu thông với Bích Nguyệt phu nhân, một khi xác nhận gặp chuyện không may thì hắn cũng sớm có chuẩn bị.
Đến Miêu Nghị cũng như thế, hi vọng biến thành thất vọng.
Yên lặng, Thiên Nguyên Hầu trầm giọng nói:
- Ai bảo ngươi tùy ý rời khỏi cương vị công tác?
Miêu Nghị hồi trở lại:
- Mạt tướng chỉ ra ngoài bái phỏng bằng hữu, cũng không chậm trễ công vụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...