Phi Thiên

Vân Tri Thu sững sờ, không biết tại sao hắn nói ra lời này, nghi ngờ nói:

- Ngươi hoài nghi lão Bạch cái gì?

Miêu Nghị lắc đầu, hắn không muốn nói nhiều về chuyện của lão Bạch, hắn nói trở lại.

- Lúc ấy ta còn không biết vì cái gì, về sau dần dần hiểu, hắn nói ta cũng nghiệm chứng từng điều một, nếu có một ngày ta thật cảm thấy cô độc, Thu tỷ nhi, ngươi còn ở cùng ta không?

Vân Tri Thu vươn hai tay và hai chân ôm eo hắn, cũng hôn lên vai hắn, nói:

- Kết thành phu thê, bất ly bất khí, đến chết cũng không đổi.

Miêu Nghị vuốt ve bóng lưng bóng loáng của nàng.

- Từ khi ta bước vào con đường này, trải qua vô số lần chém giết lớn nhỏ, một đường huyết chiến, không biết bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, tới bây giờ có thể làm phú ông giàu có, nắm giữ Tiểu Thế Giới như hậu hoa viên liền thu tay, cũng không muốn cái gì ba vợ bốn nàng hầu, trái ôm phải ấp, ai ngờ cơ nghiệp vừa thành lập tại thiên nhai không thể không chắp tay đưa cho kẻ khác.


- Về sau không nói thừa nhận đủ loại nhục nhã, người trong Luyện Ngục chi địa đều lấn ta, vì muốn sống trong thí luyện nên ta phải chém giết trong trăm vạn đại quân. Bị giam cầm trong Lục Đạo phản tặc vì cầu sinh mà phải sống ti tiện, ai ngờ năm quan hệ thông gia vào lúc mấu chốt muốn liên thủ đưa ta vào chỗ chết, lại không có người nào nói giúp ta một câu, ngay cả gia gia của ngươi cũng như thế, trái tim ta lạnh buốt, ta thừa nhận tuyệt cảnh ai biết được?

- Lúc ấy không thể động thủ, có thể sống sót hoàn toàn dựa vào may mắn, đến nay ta không rõ mình sống thế nào. Chưa kịp may mắn vì ra khỏi Luyện Ngục liền bị trừng phạt, trừng phạt nặng nhẹ đều mặc cho số phận, khi đó ai biết nội tâm của ta? Nặng thì đầu rơi xuống đất, ai có thể cứu ta? Trở lại thiên nhai các ngươi đều khuyên ta chịu nhục, chẳng lẽ ta không biết giết bọn chúng là lật tung trời hay sao? Nhưngđaám quyền quý lấy thế đè người, nếu chúng đã sai phạm thì tại sao ta phải nhịn, ta chỉ có một con đường ra. Ta phải chiến đấu với bọn chúng tới cùng, chỉ có đứng ở nơi cao hơn ta mới an toàn. Hôm nay ta đã hạ quyết tâm, không hề bồi hồi, ta sẽ tiến về phía trước.

- Trở về!

Vân Tri Thu nghe xong rơi lệ đầy mặt, ôm hắn sau đó lắc đầu:

- Ngưu Nhị, là ta sai, trở về, chúng ta quay về Tiểu Thế Giới đi, không tranh giành nữa.

- Trở về? Được sao? Tiểu Thế Giới sớm có người lui tới Đại Thế Giới tự nhiên, gia gia của ngươi còn không đáng tin cậy. Ai dám cam đoan Vu Hành Giả sẽ vĩnh viễn thủ khẩu như bình, một khi người Đại Thế Giới tìm được, chúng ta sống thế nào? Thiên đình có thể tùy thời quyết định sinh tử của ta, phản tặc Luyện Ngục chi địa nắm được nhược điểm của ta, tùy thời có thể đưa ra vào chỗ chết.

- Ngươi nói ta phải làm thế nào mới không có sơ hở? Trên người của ta còn mang quá nhiều ân oán nợ máu, quay về là con đường không tương lai, chỉ có thể đi về phía trước! Nếu ta không thể bảo vệ người bên cạnh mình, ta làm sao đi về phía trước? Từ Đường Nhiên lập nhiều công lao như thế. chức quan của hắn vẫn dưới ta, ta không có biện pháp giúp hắn thăng quan, hắn còn cách cảnh giới Thải Liên rất lớn...

- Không nên nói, ta hiểu!

Bỗng nhiên Vân Tri Thu quay người hôn lên miệng hắn. Chảy nước mắt đẩy hắn ngã xuống giường, nàng điên cuồng và chủ động...

Mấy tháng sau, nhìn thấy trên dưới không có động tĩnh gì, phong ba tạm dừng. Phu thê bọn họ cải trang rời khỏi thiên nhai, mang theo Tần Vi Vi và Hồng Miên, Lục Liễu cũng quay về Tiểu Thế Giới.

- Phu nhân. Đại nhân đâu?

Bên ngoài tinh không Tiểu Thế Giới, Vân Tri Thu thả ba người Tần Vi Vi ra ngoài, Tần Vi Vi nhìn hai bên, lập tức hỏi rõ.


Vân Tri Thu phất tay chỉ phía dưới, Miêu Nghị đang đứng trên không trung Vạn Trượng Hồng Trần.

Sau khi phán đoán phương vị đại khái, mi tâm Miêu Nghị xuất hiện một đạo hồng vân, một cột sáng rực rỡ phóng lên trời. Tần Vi Vi và Hồng Miên, Lục Liễu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, các nàng vô cùng chấn động, không nghĩ tới Miêu Nghị còn có thần thông như thế.

Vân Tri Thu cũng sửng sốt, không nghĩ tới Miêu Nghị lại muốn mở thiên nhãn dò xét Vạn Trượng Hồng Trần.

Mở thiên nhãn quan sát chung quanh, nhìn sương mù đỏ rực biến hóa, ánh mắt xuyên qua sương mù nhìn dãy núi phập phồng tối tăm, nhìn thế giới quen thuộc bên dưới.

Căn cứ vào ấn tượng lúc trước, ánh mắt của hắn nhanh chóng tập trung vào thung lũng. Làm cho Miêu Nghị chấn động là, trong thung lũng có hằng hà Minh Đường Lang đang tụ tập tại nơi này.

Thiên nhãn tiêu hao pháp lực quá nhanh, bằng tu vi của hắn không thể chèo chống quá lâu, ánh mắt lại tập trung lên đỉnh núi, chân núi có thềm đá do người mở ra đi lên đỉnh núi.

Miêu Nghị nhớ lại năm đó, năm đó hắn nghe được tiếng dàn cho nên cầm đao mổ heo lên thềm đá, hắn cứ đi từng bước lên đỉnh núi, lúc đó hắn bị một tảng đá hấp dẫn, trên tảng đá có điêu khắc hình ảnh nữ tử phi thiên.

Hắn dùng thiên nhãn tìm kiếm, tảng đá điêu khắc hình ảnh nữ tử phi thiên năm xưa vẫn còn, hình thức diễn dịch không khác gì những bức họa hắn gặp được trong Đại Thế Giới.

Mười bốn chữ ‘ tiên hiệp có đường duyên đã tận, huyết hải vô nhi bạch cốt thuyền’ vẫn khắc trên đá, Miêu Nghị đã gặp nhiều lần tại tàng bảo đồ trong Đại Thế Giới.


Cuối cùng hắn cũng tìm được thứ mình muốn, trên một bàn đá có một đàn cổ dài một trượng.

Phù điêu trên cây đàn có khắc mặt trời mặt trăng và ngôi sao, thương hải tang điền, đáng tiếc phía trên chỉ có ba dây đàn, có thể nhìn ra nó vốn có tới tám dây, không biết nguyên nhân gì bị hủy năm dây, ba dây còn lại không khác gì thần long thu nhỏ trông rất sống động, cực kỳ tinh mỹ bất phàm.

Bằng ánh mắt Miêu Nghị hôm nay không nhìn ra đây là vật gì, hắn có thể nhận ra đây là pháp bảo vô thượng, hắn muốn lấy nó nhưng thiên nhãn nhìn thấy Minh Đường Lang rậm rạp trong thung lũng liền không thể không buông tha, bằng thực lực trước mắt hắn không phải đối thủ của Minh Đường Lang, hắn đã sớm lĩnh giáo qua, tuyệt đối là con đường chết.

Ánh mắt nhìn bốn phía, thiên nhãn hóa thành cột sáng co rút lại và biến mất, Miêu Nghị hơi suy nghĩ, đưa tay chạm vào trong cổ áo, hắn vuốt hạt châu trên cổ, thi pháp điều tra.

Trước sau như một, pháp lực không thể thẩm thấu xác minh, hắn không biết sợi dây gắn hạt châu này là cái gì, dùng lợi khí hồng tinh tinh khiết cao cũng không thể chặt đứt.

Hắn cười khổ lắc đầu, hắn bay lên không trung nói với các nàng:

- Các ngươi đi Vô Lượng Cung đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui