Không có gì phải nói nữa, Miêu Nghị ôm Tần Vi Vi lên bước nhanh vào phòng ngủ. Nghẹn trong đất Luyện Ngục trăm năm cũng nên để hắn làm cho đã đi.
Dưới ánh trăng thơ mộng, Dương Khánh cất tinh linh, ngước nhìn mặt trăng sáng ngời đã chếch đi, khe khẽ thở dài.
Tần Tịch nhẹ ôm tay Dương Khánh, hỏi:
Thế nào rồi?
Dương Khánh lắc đầu nói:
- Không ngoài dự đoán, quả nhiên hắn vẫn muốn cứng rắn làm. Ta không muốn nhưng không khuyên hắn được, hắn cứ muốn bí quá hoá liều.
Dương Khánh nhìn Tần Tịch, cười khổ nói:
- Hay nói tính cách quyết định vận mệnh, có lẽ thật sự vì tính cách thúc đẩy đi. Đôi lúc ta nghĩ không ra làm bậy như hắn sao có thể sống tới ngày nay được. Nhưng sự thật chứng minh hắn sống rất tốt, đến đâu cũng chỉ kinh không hiểm. Ta từng cho rằng vì hắn may mắn, nhưng vận may của con người sao có thể luôn chiếm ưu thế được? Hiện giờ ta cũng không rõ là mình sai hay hắn sai.
Tần Tịch không quan tâm mấy chuyện đó:
- Hắn có đồng ý để Vi Vi trở về không?
Dương Khánh lại ngước nhìn trăng sáng, buồn phiền nói:
- Mẫu thân muốn gặp nữ nhi, hắn có lý do gì ngăn cản. Nhưng... ta giúp hắn ra nhiều ý xấu, sợ là càng khiến hắn kiêng kỵ ta hơn, dù có đi đại thế giới chỉ e không cho ta thực quyền nữa.
Trong ôn nhu hương triền miên mấy độ nhưng cũng đến cuối.
Tần Vi Vi ở lại Thủ Thành cung hai ngày rồi lưu luyến trở về. Miêu Nghị cũng muốn say mãi trong ôn nhu hương không còn tỉnh, nhưng bất đắc dĩ từng bước một đi tới hôm nay có rất nhiều chuyện đã là thân bất do kỷ. Miêu Nghị muốn nghỉ cũng không được, không nói bên cạnh có nhiều người trông chờ vào hắn, chỉ mỗi thân phận thủ lĩnh phản tặc là như thanh kiếm lơ lửng treo trên đỉnh đầu tùy thời chém xuống.
Tiễn Tần Vi Vi đi, Miêu Nghị lấy lại tinh thần ngồi một mình trong đình viện hậu cung thật lâu, hắn móc tinh linh ra liên lạc với Bích Nguyệt Phu Nhân.
Phủ Đông Hoa Tổng Trấn. Bích Nguyệt Phu Nhân đang sắp xếp trước khi đi nhận được Miêu Nghị truyền tấn, nàng còn tưởng hắn có chỉ dẫn gì liên quan đến đất Luyện Ngục.
Bích Nguyệt Phu Nhân mong chờ trả lời: Có chuyện gì?
Miêu Nghị: Đại nhân, ty chức có chuyện muốn xin. Dưới tay ty chức thiếu người mãi không bổ sung lại được, muốn điều động hai nhân tài đắc lực dưới tay đại nhân, xin đại nhân thành toàn!
Không ngờ là việc này!
Bích Nguyệt Phu Nhân hỏi: Muốn ai?
Miêu Nghị: Cung Vũ Phỉ và Lý Hoàn Đường. Đại nhân yên tâm, bọn họ về với ty chức thì ty chức bảo đảm không bạc đãi hai người.
Bích Nguyệt Phu Nhân nghe xong sửng sốt, vừa tức vừa buồn cười. Làm sao Bích Nguyệt Phu Nhân không biết Miêu Nghị và hai người này có chút xích mích? Đó mà là xin người bổ sung cái gì, rõ ràng là muốn lấy mạng Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường, đúng là sẽ không ‘bạc đãi’ hai người.
Nhắm đối tượng ngay thuộc hạ thân tín của nàng, hắn còn để nàng vào mắt không?
Bích Nguyệt Phu Nhân hầu như không chút suy nghĩ từ chối ngay: Ta còn có việc cần dùng hai người bọn họ, bên ngươi thiếu người thì tự tìm cách khác đi! Nếu thật sự không được thì liệt kê ra thiếu cụ thể bao nhiêu người rồi báo lên, sẽ tìm cách điều phối cho ngươi.
Không ngoài dự đoán, Miêu Nghị lẳng lặng cất tinh linh đi, không dây dưa nữa.
Bên ngoài Thủ Thành cung, một nam nhân mặt vàng xuất hiện dưới bậc thang ngoài cung. Thủ vệ ngăn nam nhân mặt vàng lại, Bảo Liên quanh quẩn ngoài cửa thấy thế liền chạy ra, đưa thủ dụ cho đi của Miêu Nghị ra bảo thủ vệ cho người này qua. Bảo Liên dẫn người vào cung, thẳng hướng hậu cung.
Đến cửa chính sảnh, Bảo Liên báo một tiếng:
- Đại nhân, người đã tới.
Miêu Nghị xua Bảo Liên đi:
- Nàng xuống trước đi.
Nam nhân mặt vàng đi vào cửa sảnh, giơ tay lột da mỏng trên mặt lộ ra khuôn mặt thật, không phải ai khác mà là Ban Nguyệt Công canh giữ ngoài thành trăm năm trời.
Ban đêm, có một nam nhân mặt không biểu tình đến bên ngoài Thủ Thành cung, vẫn là Bảo Liên ra mặt dẫn người vào.
Trong hậu cung, người đó bỏ mặt nạ ra, là Chung Ly Khoái râu xồm.
Miêu Nghị vui vẻ chắp tay vái dài:
- Ơn lớn không cảm ơn sao cho hết, làm phiền!
Miêu Nghị xoay người vươn tay mời:
- Đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon rồi, mời!
Chung Ly Khoái trợn mắt dựng đứng râu bước nhanh vào trong đình, chễm chệ ngồi xuống.
Chung Ly Khoái tức giận hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi thích phụ nữ có chồng kia cũng không cần giày xéo ta vậy đi?
Chung Ly Khoái vì giúp Miêu Nghị bảo vệ nữ nhân đó mà phải canh giữ tại đây trăm năm, còn liên lụy trưởng bối trong sư môn nên gã mới tức giận.
Miêu Nghị cười tủm tỉm cầm bình tự mình rót rượu cho Chung Ly Khoái, nâng ly lên:
- Ngưu mỗ cạn trước để kính, xin lỗi!
Miêu Nghị uống cạn rồi thấy đối phương vẫn không lĩnh tình, hắn cười móc một trữ vật giới chỉ ra đặt trên bàn, đẩy qua.
- Đại hồ tử, xem thứ bên trong có hợp ý của ngươi không.
Chung Ly Khoái liếc qua, hờ hững hỏi:
- Cái gì?
Miêu Nghị hất cằm:
- Xem liền biết.
Chung Ly Khoái chộp trữ vật giới chỉ vào tay, thi pháp xem xét xong giật nảy mình. Bên trong là một ngàn gốc tinh hoa tiên thảo, cây lớn chứng tỏ năm tuổi lâu, có mấy gốc đã kết trái. Dược hiệu thế này ước chừng một tinh hoa tiên thảo có thể cứu mấy cái mạng chỉ còn nửa hơi thở, là thứ rất đáng giá.
Những tinh hoa tiên thảo này đều là Miêu Nghị lấy từ đất Luyện Ngục, thật ra hắn chỉ lấy cái nhỏ nhất, trên Thử Tinh và Phụ tinh bị ‘hồng nhan bạc mệnh’ bao phủ có càng nhiều, đều để sáu đường phản tặc chiếm của hời rồi. Bố trí của Bạch Chủ đã giúp đỡ sáu đường phản tặc rất nhiều, toàn là thứ tốt cứu mạng. Sáu đường phản tặc bị nhốt ở nơi đó, đối kháng với Thiên Đình khó tránh khỏi tử thương, đang thiếu thánh dược chữa thương, là thứ rất cần thiết, đây xem như quà gặp mặt của Lục Đạo Thánh Chủ mới tặng cho bọn họ.
Lần đầu tiên Chung Ly Khoái thấy tinh hoa tiên thảo kết trái, gã ngước lên đối diện Miêu Nghị, hỏi dò:
- Đây đều là tặng cho ta?
Miêu Nghị cười tủm tỉm gật đầu nói:
- Tặng cho ngươi hết.
Miêu Nghị bổ sung thêm:
- Còn muốn nhờ ngươi giúp chút chuyện nhỏ.
Chung Ly Khoái dựng dứng râu ria:
- Chắc không phải lại giúp ngươi bảo vệ nữ nhân nữa đi?
Miêu Nghị xua tay:
- Ta nghĩ thứ trong này tùy tiện lấy một ít ra dư sức mời một, hai cao thủ đúng không?
Chung Ly Khoái kinh ngạc hỏi:
- Cao thủ? Mời cao thủ gì?
- Cao thủ bảo vệ ta!
Miêu Nghị rót đầy ly rượu rồi đầy về hướng tay Chung Ly Khoái, nghiêm túc nói:
- Ta đắc tội quá nhiều người, dạo này ta nhận được tin tức có kẻ muốn bất lợi với ta. Đẳng cấp cỡ ta không tiếp xúc cao thủ gì nhưng Thiên Hành cung các ngươi thì khác, có quan hệ nhân mạch của chính mình thì chắc ngươi cũng hưởng lây, quen biết một số hạng người pháp lực cao sâu. Nên muốn nhờ ngươi mời giúp ta một số cao thủ kín miệng dáng tin giúp ta tạm vượt qua cửa khó khăn.
Vòng tới vòng lui cuối cùng Miêu Nghị vẫn muốn xuống tay với các cửa hàng lớn, tên này vì xác nhận quyền khống chế trên địa bàn của mình mà không tiếc bỏ vốn gốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...