Dương Khánh khẽ thở dài:
- Miêu Nghị thê thiếp thành đàn, Vi Vi hiện giờ có khác gì ở riêng đâu? Đưa Vi Vi về tiểu thế giới có chỗ tốt là thê thiếp của Miêu Nghị đều ở đại thế giới, chỉ mình Vi Vi ở trong tiểu thế giới, có khoảng cách sinh ra ngoại lệ sẽ làm hắn vướng bạn hơn. Vi Vi không có gì xuất sắc trong đám thê thiếp của Miêu Nghị, khiến nàng bị mờ nhạt trong số họ không bằng để nàng thành tồn tại đặc biệt. Thứ hai là tình huống đại thế giới phức tạp, Miêu Nghị chưa thật sự đứng vững gót chân, hơn nữa ta rất hiểu tính cách của hắn dễ gây họa vào người. Kéo Vi Vi về tiểu thế giới là an toàn cho nàng, ta cũng đang suy nghĩ cho nữ nhi, hy vọng phu nhân hiểu cho nỗi khổ tâm của ta.
Tần Tịch đã hiểu, hốc mắt đỏ ửng:
- Sao số của nữ nhi ta khổ quá, đều tại ngươi! Một nữ nhi tốt như vậy tại sao đưa cho người ta làm tiểu thiếp?
- Ài, bây giờ nói cái này còn ý nghĩa gì? Bây giờ ta chỉ có thể...
Dương Khánh chợt ngừng lời, sửng sốt móc tinh linh đang rung rinh ra.
Dương Khánh quay đầu nói:
- Đúng như dự đoán, Miêu Nghị truyền tin đến.
Tần Tịch vội lấy áo tới giúp Dương Khánh mặc vào, chờ gã đi ra cửa thì nàng cũng mặc đồ đàng hoàng.
Trong đình viện bên ngoài, Dương Khánh nhìn ánh trăng trong trời đêm, lắc tinh linh trả lời: Không biết đại nhân có gì sai bảo?
Miêu Nghị: Ta đang ở cùng Vi Vi, mới nhắc đến ngươi, chợt nhớ lâu rồi không liên lạc, bên ngươi ổn chứ?
Dương Khánh trả lời: Hết thảy bình thường.
Miêu Nghị nhìn Tần Vi Vi dịu dàng như nước cạnh mình, hắn tiếp tục hỏi: Ngươi nói cho phu nhân biết chuyện ta định xuống tay với cửa hàng Thiên Nhai?
Dương Khánh: Ty chức sợ sự việc có gì sai sót, lo lắng cho an toàn của Vi Vi nên muốn bên phu nhân cảnh giác chút, lỡ xảy ra ngoài ý muốn gì cũng thoát thân bình an.
Miêu Nghị: Nghe ý của ngươi thì cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Tần Tịch xõa tóc dài ra khỏi phòng, ánh mắt ý hỏi. Dương Khánh giơ tay hướng Tần Tịch ra hiệu đừng quấy rồi.
Dương Khánh trả lời: Đúng là hơi lo.
Miêu Nghị cười tủm tỉm nhận nước trà Tần Vi Vi đưa qua, nhấp một ngụm rồi trả lại, vỗ ghế dài cạnh mình ra hiệu nàng ngồi xuống.
Tay Miêu Nghị tiếp tục lắc tinh linh: Ngươi nói cho phu nhân là muốn ngăn cản ta hành động sao?
Dương Khánh: Không dám! Có ra tay hay không toàn bằng vào một ý nghĩ của đại nhân.
Miêu Nghị: Ra tay thì sao? Không thì sao?
Dương Khánh: Qua lời thuật lại ít ỏi của Vi Vi thì ty chức có chút phán đoán thế cục bên Thiên Đình. Đại nhân một người một ngựa giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân, lấy hạng chín trong sát hạch, cộng thêm thành tựu trước kia của đại nhân đã rất bắt mắt, sẽ khiến nhiều cao tầng Thiên Đình chú ý. Lúc này đại nhân đến dưới tay ai, miễn đừng làm bậy thì có thể bảo đảm bình an, nếu muốn ổn thỏa thì đại nhân không tiện hành động thiếu suy nghĩ. Nếu muốn hành động thì không cần ty chức nói nhiều đại nhân cũng biết, sẽ đắc tội nhiều người hơn nữa, không có lợi cho đại nhân về sau.
Khiếnn hiều cao tầng Thiên Đình chú ý? Có sao? Miêu Nghị giật mình, thầm nghĩ sao lão tử không cảm giác được? Hình như chẳng thấy ai tới hỏi thăm hắn cả, tên này cách xa như vậy không biết phán đoán có chính xác không.
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, hỏi lại: Nếu ta cứ muốn ra tay thì sao?
Dương Khánh: Nếu đại nhân cứ muốn làm thì phải chuẩn bị thỏa đáng, tạm thời sẽ không sao, đại thế hiện giờ đang nghiêng về phía đại nhân. Thiên Đế có ý định chỉnh đốn Thiên Đình, quyết tâm đã rất rõ ràng, đây là đại nhân. Lần trước đại nhân ra tay với các cửa hàng tránh thoát một kiếp vì ý đồ của Thiên Đế mới lộ mũi nhọn, khiến địa thần cả triều không dám hành động thiếu suy nghĩ đối nghịch lại. Lần này Thiên Đế tách Thiên Nhai ra cho Thiên Hậu cai quản là muốn giảm bớt thế lực địa phương ảnh hưởng Thiên Nhai. Một trong các mục đích sát hạch là thay đổi đại thống lĩnh Thiên Nhai cũng đang tiếp tục cản trở thế lực địa phương ảnh hưởng Thiên Nhai. Thiên Đế sẽ đẩy xu thế này đi tiếp, đại thần cả triều Thiên Đình biết rõ điều đó/ Đại nhân ở trong hệ thống Thiên Nhai, nếu thuận theo dòng chảy này thì tạm thời không lo.
Miêu Nghị hỏi: Nói vậy là ta hành động không có vấn đề gì?
Dương Khánh: Nếu đại nhân muốn ra tay thì phải chuẩn bị ổn thỏa, không thì sẽ hoàn toàn ngược lại! Đại nhân đã ra tay một lần rồi, nếu lặp lại lần thứ hai thì cá cửa hàng lớn Thiên Nhai không là dê con chờ làm thịt, rất có thể đã chuẩn bị dự phòng hết rồi. Nếu đại nhân cưỡng ép hành động rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Miêu Nghị hỏi: Chẳng lẽ bọn họ dám đối kháng thiên quy sao?
Dương Khánh hỏi ngược lại: Mạng sống quan trọng hay luật pháp thiên quy quan trọng hơn? Đại nhân chém đầu vô tình, nếu không có mạng sống thì ai sợ gì thiên quy? Vì phòng ngừa đại nhân lấy mạng của họ, bọn họ sẽ đặt mạng sống của mình lên trên hết.
Câu này làm Miêu Nghị cảnh giác cao độ, Dương Khánh nói có lý, rất có thể chó cùng rứt giậu. Đổi lại là Miêu Nghị nếu sắp mất mạng thì ai thèm lo thiên quy gì, nếu những cửa hàng bắt tay nhau cứng rắn chống lại, người dưới tay hắn không ngăn được.
Miêu Nghị hỏi gặn lại: Ý của ngươi là bọn họ sẽ đấu cứng với ta?
Dương Khánh: Muốn đối kháng với quyền thế của đại nhân trong Thiên Nhai thì có ba cách giữ mạng đơn giản. Một là lấy trên đè dưới, cầm pháp chỉ cấp trên trong tay, chờ khi đại nhân ra tay là bọn họ sẽ móc pháp chỉ ra ép đại nhân lui binh. Nếu đại nhân dám kháng chỉ thì trách nhiệm nằm trên người đại nhân. Nhưng chắc cấp trên không ai hạ ý chỉ kiểu này. Cấp trên đoán ra đại nhân sắp hành động, nếu không trước tiên ngăn cản thì bọn họ không trốn thoát trách nhiệm được. Khả năng cấp trên sẽ làm là tạo áp lực đánh tiếng trước không cho đại nhân xằng bậy. Thứ hai là đóng cửa đi trước, tạm né mũi nhọn. Nhưng ta nghe Vi Vi nói tình huống thì không ai làm như vậy. Thứ ba cũng là khả năng lớn nhất, trong những cửa hàng này rất có thể đã có cao thủ đến tọa trấn, nếu đại nhân cứng rắn xông tới thì bọn họ sẽ cứng đối cứng. Nếu bọn họ bắt tay nhau làm điều đó thì đại nhân chỉ có đường chết, hoặc bị giết tại chỗ hoặc bị bắt sống, kết cuộc cuối cùng là bị cấp trên tử hình!
Miêu Nghị giật nảy mình.
Vì giả thiết thứ nhất đã bị Dương Khánh dự đoán chính xác, Bích Nguyệt Phu Nhân đã đánh tiếng trước dặn Miêu Nghị đừng làm bậy. Những cửa hàng kinh doanh bình thường nên gạt bỏ khả năng thứ hai, tức là giả thiết thứ ba mà Dương Khánh nói có phần trăm rất cao.
Tần Vi Vi rúc vào bên người Miêu Nghị nhận ra sắc mặt của hắn kỳ kỳ, nàng ngước lên hỏi:
- Phu quân làm sao vậy?
Miêu Nghị qua loa nói:
- Không sao, đang bàn công việc với nghĩa phụ nàng.
Miêu Nghị tiếp tục hỏi Dương Khánh: Nếu bọn họ thật sự dám làm như vậy thì có khác gì tạo phản? Người sau lưng họ e rằng không gánh nổi hậu quả đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...