Phi Thiên

Miêu Nghị đang đắn đo, nên làm tốt quan hệ với Bích Nguyệt Phu Nhân, không muốn ăn cũng phải ngậm bồ hòn. Dù sao ngươi không có cách nào phán đoán sau khi Bích Nguyệt Phu Nhân chết sẽ có loại người nào làm thượng ti của mình, lỡ đổi quyền quý khác thì không hay. Bích Nguyệt Phu Nhân thì quen thuộc hơn, còn có điều kiện xoay vần một chút.

Dọc đường đi Miêu Nghị đã liên lạc với Khấu Văn Lam, hy vọng có thể đến địa bàn của Khấu gia. Nhưng Khấu Văn Lam trả lời là cấp trên không thả người, bên Cao Quan dửng dưng, không biết tên này có ý gì.

Nhưng Miêu Nghị không thể nói thật việc trong Địa Ngục cho Bích Nguyệt Phu Nhân nghe.

Đầu óc Miêu Nghị xoay chuyển nhanh, hỏi ngược lại:

- Không biết đại nhân muốn đề nghị thế nào?

Bích Nguyệt Phu Nhân cười nói:

- Tất nhiên là đề nghị giữ mạng sống.

Miêu Nghị nói:

- Nếu chỉ muốn giữ mạng thì không khó, đừng chạy lung tung theo đoàn người, càng nhiều người càng dễ dàng bị phản tặc phát hiện. Đại nhân đi Địa Ngục tìm một hành tinh, giấu sâu dưới lòng đất là an toàn.

Đạo lý này không cần Miêu Nghị chỉ thì Bích Nguyệt Phu Nhân cũng hiểu. Năm xưa Thiên Nguyên Hầu từng chinh phạt Địa Ngục, sao không biết đạo lý kia được. Lúc trước Thiên Nguyên Hầu đã dặn dò Bích Nguyệt Phu Nhân chú ý các mặt về việc này, nhưng chuyện gì cũng có khả năng sai sót, không thì nàng đã chẳng cần xin thỉnh giáo.

Bích Nguyệt Phu Nhân hỏi:

- Nếu gặp tình huống đột phát thì nên xử lý thế nào mới ổn thỏa?

Miêu Nghị đáp:

- Liều mạng! Có thể trốn liền trốn, không trốn thoát thì đành liều mạng. Trừ gặp thời ứng biến thì không còn cách nào khác!

Bích Nguyệt Phu Nhân không biết nên nói cái gì, câu này tương đương với không nói.


Đúng là nói cũng như không, Miêu Nghị chẳng muốn chỉ chiêu cái gì, không dễ truyền bí kíp vậy được. Sau đó Miêu Nghị cũng bị đuổi đi.

Thiên Nguyên tinh, Thiên Nhai, cửa thành phía đông đang có một đống người đứng chờ. Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Từ Đường Nhiên, Mộ Dung Tinh Hoa bốn thống lĩnh quanh quẩn trước cổng thành.

Từ Đường Nhiên bỗng chỉ lên trời hét to:

- Đến rồi!

Mọi người ngước lên nhìn.

Vèo!

Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống ngoài thành.

Bốn thống lĩnh sửa sang y quan, xếp hàng ngang cùng chắp tay hành lễ:

- Cung nghênh đại thống lĩnh!

Ngàn quân cùng rống, uy thế kinh động người trong thành cùng nhìn hướng này:

- Cung nghênh đại thống lĩnh!

Miêu Nghị không nói một câu, biểu tình bình tĩnh nâng hờ tay, đi thẳng vào thành.

Đoàn người tập kết lập tức dạt sang hai bên nhường một con đường. Bốn người Phục Thanh nhìn nhau, phát hiện đại nhân khi trở về hơi khác với lúc trước, khó nói khác ở điểm nào. Bốn người bước nhanh theo sau Miêu Nghị.

Vào thành liền thấy chưởng quầy các cửa hàng lớn đứng đầy hai bên đường. Vân Tri Thu, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng có trong đó, hai người đứng cạnh nhau như tỷ muội thân thiết. Mấy phòng tiểu thiếp Cơ Mỹ Lệ thì đứng trong đám đông nghểnh cổ trông mong, bọn họ chỉ có thể đứng xa nhìn.

Thấy chủ nhân địa bàn trở lại, mọi người cùng chắp tay:

- Cung nghênh đại thống lĩnh đắc thắng trở về!

Miêu Nghị mắt lạnh quét hai bên đường, không thèm nói một tiếng, không cười cái nào.

Vèo!

Miêu Nghị bay lên trời hướng tới Thủ Thành cung.

Cửa thành yên lặng, chưởng quầy các cửa hàng lớn hai bên đường há hốc mồm nhìn nhau. Sự lạnh lùng của Miêu Nghị làm đám người thầm run, cảm nhận áp lực to lớn vô hình.

Không như mọi người năm xưa dự đoán Ngưu Hữu Đức không sống lâu, hiện giờ hắn nắm chắc quyền to, quyền lực đại thống lĩnh Thiên Nhai vẫn vững vàng nằm trong lòng bàn tay của hắn. Nguyên Thiên Nhai này ai sống ai chết chỉ trong một ý nghĩ của đại thống lĩnh, đây là quyền lực mà người người mơ ước!

Vân Tri Thu và Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn nhau, nhận ra sự lạnh lùng khác thường của Miêu Nghị. Hai nàng nhìn phản ứng của đám chưởng quầy cửa hàng, thầm lo có khi nào Miêu Nghị muốn đại khai sát giới không?

Hoàng Phủ Quân Nhu biết điều mà đám chưởng quầy lo âu, Vân Tri Thu thì sớm biết hắn sẽ hành động. Miêu Nghị giấu Vân Tri Thu hỏi kế của Dương Khánh, sau này gã nghĩ sao đó rồi báo lại cho Vân Tri Thu biết. Việc xảy ra lúc Miêu Nghị còn trong sát hạch, Vân Tri Thu không tiện quấy rầy hắn, nàng định bụng chờ khi hắn về sẽ khuyên nhủ sau.

Đám chưởng quầy cửa hàng không nói gì thêm, đã bị sự lạnh lùng của Miêu Nghị hù sợ, bọn họ vội chạy đi chuẩn bị cho việc ứng đối.

Miêu Nghị sầm mặt đi vào thành mang đến áp lực rất nặng nề cho các cửa hàng lớn, khiến nguyên Thiên Nhai chìm trong không khí trầm nặng. Hành khách vào cửa hàng chọn mua cũng phát hiện không khí là lạ.

Thủ Thành cung. Miêu Nghị đang ngâm mình trong ao nước, nhắm mắt lại, cá chép bằng ngọc phun bọt bong bóng nổi như trân châu trôi tới gần hắn.


Hoàng Phủ Quân Nhu truyền tấn muốn gặp nhưng bị Miêu Nghị từ chối, Vân Tri Thu cũng bị từ chối, hắn nói lát sẽ gặp nàng sau, vì hắn rời đi quá lâu nên bận làm công việc trước.

Ngoài phòng tắm, Bảo Liên đứng yên canh cửa.

Thống lĩnh trong bốn thành chờ ở bên ngoài.

Miêu Nghị ra khỏi cửa phòng tắm tóc dài rối rũ sau lưng, hắn mặc áo trắng nhẹ nhàng bước ra.

Bốn người Phục Thanh cùng chắp tay chào:

- Đại thống lĩnh!

Miêu Nghị gật đầu, đi tới ghế mây trong đình viện, ngồi xuống. Bảo Liên cầm lược đứng sau lưng chải tóc cho hắn.

Miêu Nghị ngồi xuống, hỏi:

- Thiên Nhai không có chuyện gì chứ?

Phục Thanh trả lời:

- Mọi thứ bình thường, nhưng lúc trước nhận được thông báo bên trên sẽ sung công tất cả cửa hàng thuộc quyền sở hữu của Địa Thần Tinh Quân trong Thiên Nhai. Động tĩnh khá lớn, nghe nói gian lận gì đó trong sát hạch hại người Thiên Đình trúng mai phục của phản tặc. Thiên Đế tức giận ra lệnh xét nhà tru tộc Địa Thần Tinh Quân.

Miêu Nghị khẽ ừ, chợt hỏi câu trớt quớt:

- Từ Đường Nhiên, ngươi chưa xuống tay nghề đi?

Mấy người sửng sốt, tay nghề gì?

Từ Đường Nhiên hiểu ý ngay, cười xởi lởi:

- Không lụt nghề, không lụt, đại nhân muốn ăn cái gì? Ta tự mình đi chuẩn bị ngay.

Miêu Nghị nói:

- Ngươi đi phòng bếp Thủ Thành cung làm đi.


- Rồi, ta đi ngay!

Từ Đường Nhiên cười tươi hớn hở chạy ra ngoài.

Chốc lát sau có người ở ngoài đến báo là nhiều chưởng quầy cửa hàng mang theo quà đến xin gặp đại thống lĩnh.

Miêu Nghị đã cột tóc gọn gàng, hắn đứng dậy ra lệnh:

- Mộ Dung, hãy xử lý thay ta, nói là ta bận công việc. Bảo Liên, ngươi cũng đi đi, nhớ nhận quà.

Mộ Dung Tinh Hoa. Bảo Liên lĩnh mệnh rời đi:

- Tuân lệnh!

Phục Thanh, Ưng Vô Địch nhìn nhau, cảm giác Miêu Nghị toát ra vẻ bí hiểm sâu không lường được, hắn trở nên thâm trầm hơn nhiều, không thấy nụ cười thường có nữa.

Miêu Nghị khoanh tay đi tới đi lui trong đình viện, hai người theo sau hắn.

Phục Thanh hỏi dò:

- Đại nhân, xử lý bên thương hội thế nào đây?

Miêu Nghị trả lời rất đơn giản:

- Bây giờ không đụng vào họ, cứ làm việc như bình thường.

Mấy ngày tiếp tục Miêu Nghị không lộ mặt, Từ Đường Nhiên thống lĩnh khu tây thành ân cần mỗi ngày làm đầu bếp trong Thủ Thành cung, rất là bận rộn.

Chưởng quầy các cửa hàng lớn nhỏ lục tục đến cửa, không thấy đại thống lĩnh cũng chẳng sao, đưa quà rất nhiều và chất lượng, nặng chưa từng có, không như lúc trước khi Ngưu Hữu Đức sát hạch chưa về, cố ý đối nghịch với Miêu Nghị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui