- Hừ hừ! Có người xem chúng ta là cục bột mềm thoải mái vo tròn bóp méo, cho nên nếu trận đánh này không nêu cao uy danh Nam Tuyên phủ ta, cho dù là thắng cũng sẽ gặp phải phiền phức không ngừng. Phải làm cho một số người hiểu được, muốn nuốt chửng Dương Khánh ta cũng không dễ dàng như vậy, như vậy bọn họ mới chịu dời mục tiêu hạ thủ sang người khác. Không phải là Chương Đức Thành muốn đánh sao, ta sẽ dẫn y đi đánh long trời lở đất, nếu chọc vào tay Dương Khánh ta, ta cũng muốn xem y có bản lãnh còn sống trở về hay không?!
Tần Vi Vi không biết sau lưng chuyện này có nội tình gì, còn có nghi ngờ, thế nhưng lúc này nhiều người phức tạp, tạm thời Dương Khánh không muốn tiết lộ cặn kẽ kế hoạch của mình, giơ tay lên ngăn lại:
- Không cần nói nữa, ý ta đã quyết!
Y ra hiệu cho Thanh Mai giúp Tần Vi Vi chữa thương, bảo Tần Vi Vi ngậm miệng lại, quay đầu lại lớn tiếng kêu lên:
- Chư vị chớ hoảng, chuyện này ta tự có cân nhắc, bọn ngươi chỉ cần trên dưới một lòng, nghe hiệu lệnh ta, trận đánh này chỉ có đánh càng đẹp, chúng ta mới càng an toàn!
Mọi người còn có thể nói gì, cả đám thủ lĩnh chỉ có thể lớn tiếng đáp lại:
- Nguyện liều mạng vì phủ chủ!
Thanh Mai móc từ trong nhẫn trữ vật ra một gốc tinh hoa Tiên Thảo nho nhỏ, giục long câu chạy song song với Miêu Nghị, nhận lấy Tần Vi Vi chữa thương cho nàng.
Bớt đi một gánh nặng, Miêu Nghị nhẹ nhàng hơn không ít, lúc này có bọn Dương Khánh ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm, nâng nhẫn trữ vật lên đặt ở trước lỗ mũi, hút từng luồng tinh vân vào phế phủ mình, giải trừ pháp lực phòng ngự trong cơ thể, buông lỏng thân thể để cho dược hiệu chữa trị thương thế của mình thuận lợi.
Sau khi thương thế gần như bình phục hoàn toàn, hắn bèn lệnh cho Hắc Thán chạy theo bọn Dương Khánh, còn mình ném một viên Nguyện Lực Châu vào miệng, nhắm mắt yên lặng luyện hóa khôi phục pháp lực tiêu hao.
Sắc trời bắt đầu tối, đoàn người không ngại gió tuyết, Dương Khánh gọi người hầu tâm phúc của mình là Công Tôn Vũ tới gần, truyền âm hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
Công Tôn Vũ là tâm phúc của y, lại thêm người đã chứng kiến không chỉ mình y, đương nhiên là không giấu giếm gì, kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.
Sau khi biết không ra ngoài dự liệu của mình, quả nhiên là Tần Vi Vi trúng mai phục, trong lòng Dương Khánh thầm trách cứ nha đầu kia thật hồ đồ lần nữa.
Bất quá chuyện xảy ra ngoài dự liệu Dương Khánh chính là Miêu Nghị đột nhiên xuất hiện, một người một long câu xông vào đánh ra giữa vòng vây một hai trăm người, liều mạng cứu được Tần Vi Vi ra ngoài.
Dương Khánh kinh ngạc không biết chuyện này có thật hay không, bằng vào tu vi Miêu Nghị có thể lấy lực một mình ngăn cơn sóng dữ ở trong vòng vây nhiều người như vậy sao, bèn hỏi đi hỏi lại Công Tôn Vũ.
Trong lời nói Công Tôn Vũ cũng tỏ ra bội phục Miêu Nghị vô cùng, tường thuật chuyện Miêu Nghị một thương nơi tay đánh vào xông ra vòng vây địch nhiệt huyết sôi trào, lòng vẫn còn sợ hãi đối với tình cảnh kinh tâm động phách lúc ấy.
Dương Khánh nghe xong cảm thấy vui mừng, nghĩ thầm quả nhiên năm đó ở Phù Quang động mình không nhìn lầm người. Lần này giống như cảnh tượng năm đó nhìn thấy ở Phù Quang động, lần này có thể nói là tiểu tử Miêu Nghị này đã bất chấp hết thảy, liều mạng cứu được tính mạng của nữ nhi mình.
Đương nhiên y biết quan hệ giữa Miêu Nghị và Tần Vi Vi không hợp, nhưng chính là vì như vậy mới khó được, rất hiển nhiên không phải là Miêu Nghị liều mạng vì Tần Vi Vi, mà là đang liều mạng vì Dương Khánh y. Quả nhiên là y không nhìn lầm người, không uổng công một phen kỳ vọng đối với hắn.
Sau khi cho Công Tôn Vũ lui, Dương Khánh quay đầu lại cẩn thận quan sát Miêu Nghị, phát hiện một thân chiến giáp tinh luyện của Miêu Nghị đẹp hơn mình không biết bao nhiêu. Khoa trương nhất chính là ngay cả con long câu mập kia cũng toàn thân khoác bảo giáp, quả thật là chưa từng nghe qua, vô cùng xa xỉ.
Dương Khánh vừa nhìn liền hiểu, nếu không nhờ như vậy, chỉ sợ long câu mập mạp kia đã sớm bị giết chết trong đám loạn quân đông như rừng. Không có cước lực của long câu giúp đỡ, Miêu Nghị cũng không thể nào xông vào xông ra cứu được nữ nhi mình, có thể nói là may mắn.
Ánh mắt y dừng lại ở sáu chiếc nhẫn trữ vật trên hai tay Miêu Nghị, sau đó nhìn lại chiến giáp khí phách toàn thân trên dưới Miêu Nghị và Hắc Thán, còn có thanh trường thương đằng đằng sát khí kia, không nhịn được cơ mặt giật giật. Y suy nghĩ tiểu tử này đi ra ngoài một chuyến xem ra là phát đại tài rồi, nếu không động chủ thông thường làm sao có thể kiếm được trang bị khoa trương sang trọng như vậy.
- Hôm nay mới trở về sao?
Bên tai Miêu Nghị đột nhiên vang lên truyền âm của Dương Khánh, vội vàng thu công tạm ngừng luyện hóa Nguyện Lực Châu khôi phục pháp lực, truyền âm yếu ớt đáp:
- Thuộc hạ có tội, thuộc hạ về chậm.
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi thật sự đi Tinh Tú Hải sao?
Miêu Nghị yếu ớt đáp:
- Đúng vậy.
Trong lòng hắn thật sự là không hề phấn khích, dẫn đi đám thủ hạ chết sạch, Đông Lai động cũng bị người ta đập, còn không biết vị trí động chủ của mình có thể giữ được hay không.
- Bằng vào tu vi của ngươi chạy đi Tinh Tú Hải còn có thể sống trở về được sao?
Dương Khánh ngoài miệng châm chọc, nhưng trong lòng chậc chậc lấy làm kỳ không dứt, thật sự là từ trước tới nay tên này chưa từng làm cho mình thất vọng, thật đúng là đã sống sót từ Tinh Tú Hải trở lại.
- Hung hiểm vô cùng, cửu tử nhất sinh, thuộc hạ mới may mắn lượm cái mạng trở về.
- Lần này đi thu hoạch như thế nào?
Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng, không phải là coi trọng đồ của mình chứ… Ngươi là thượng cấp không tới nỗi dùng sức mạnh cướp đồ của thủ hạ chứ, truyền đi sau này còn ai dám ra sức cho ngươi nữa… bèn khiêm tốn đáp:
- Không nhiều, chỉ có chút thu hoạch.
- Có chút thu hoạch ư, ta thấy ngươi thu hoạch không nhỏ mới phải. Sao hả, sợ ta cướp của ngươi ư?
- Không có không có, chút đồ vụn vặt của thuộc hạ khó mà lọt vào pháp nhãn của phủ chủ ngài.
Dương Khánh hừ một tiếng:
- Đám thủ hạ ngươi dẫn theo đâu rồi?
Miêu Nghị nhất thời không biết nói gì, quả nhiên chuyện gì tới sẽ phải tới, sau khi hắn do do dự dự một hồi, cảm thấy trước sau gì cũng không tránh khỏi, bèn dứt khoát đáp:
- Bẩm phủ chủ, Tinh Tú Hải thật sự là quá mức hung hiểm, chúng ta mới vừa gia nhập cảnh nội Tinh Tú Hải còn chưa lên bờ đã bị yêu thú tập kích, chín người dưới quyền thuộc hạ không thể chạy trốn, đã chết ngay tại chỗ!
- Bây giờ mới biết Tinh Tú Hải hung hiểm ư?
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng lần nữa, trầm mặc một hồi lâu lại truyền âm nói:
- Người bên Lam Ngọc Môn chỉ biết là ngươi dẫn người đi, còn chưa biết ngươi dẫn người của bọn họ đi Tinh Tú Hải. Nếu trở về Lam Ngọc môn hỏi tới, ngươi có thể đẩy cái chết của bọn chúng lên đầu Thường Bình phủ của Chương Đức Thành, có thể nói bọn họ đã chết hết toàn bộ trong cuộc chiến này, có hiểu chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...