Quả nhiên Hạ Hầu Long Thành đi tới, chắp tay cười sang sảng:
- Ngưu huynh, chúng ta cùng vui, hai chúng ta cùng xếp hạng chín. Trong tốp mười chỉ có hai chúng ta xếp song song, người khác đều độc thân cô đơn, không cát lợi thành đôi thành cặp như chúng ta!
Hạ Hầu Long Thành rất vui vẻ. Vì sát hạch lần này gã không được gia tộc giúp đỡ, còn có phán quan mặt lạnh Cao Quan tọa trấn chém đầu kẻ gây rối, bằng vào năng lực của bản thân lấy được hạng chín, đám người trong gia tộc sẽ không bắt bẻ gì được nữa, vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai chắc chắn thuộc về gã. Không vận dụng sự giúp đỡ của gia tộc thì gã vẫn có thể leo lên vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, khi trở lại thì phong cách biết bao.
Quỷ mới thành đôi thành cặp với ngươi! Miêu Nghị chửi thầm. Thằng khốn, ngươi không cảm thấy hai chúng ta xếp hàng chung quá bắt mắt sao? Không sợ Cao Quan thấy thành thích hai ta giống y nhau sẽ điều tra lại?
Bây giờ có nói cũng không ý nghĩa gì, Miêu Nghị thuận miệng hỏi:
- Không biết ai xếp hàng đầu?
Hạ Hầu Long Thành gãi đầu, ngẫm nghĩ nói:
- Vương Định Triêu, đúng rồi, là cái tên này! Rất xa lạ, chưa từng nghe nói qua, không một chút ấn tượng, không giống người đi ra từ dòng dõi nào. Không biết Vương Định Triêu từ đâu chui ra, lần này hết sức nổi bật, phong cảnh còn hơn Ngưu huynh năm xưa lấy được đệ nhất trong đất Vô Sinh.
Miêu Nghị lẩm bẩm:
- Vương Định Triêu.
Miêu Nghị lắc đầu, hắn cũng chưa nghe nói qua.
Bên này thành tích đã có, cũng yên lòng. Khoảng một canh giờ sau người bên Chiến Như Ý trở về báo tin vui, xác nhận nàng được hạng hai, cùng tùy tùng đều vào tốp một ngàn, có thể nói là trở thành chuẩn đại thống lĩnh Thiên Nhai.
Chiến Như Ý vừa vui vẻ vừa không kiềm được quay đầu nhìn Hạ Hầu Long Thành, thấy hơi kỳ, gấu chó kia mà cũng có lòng tốt báo thực vậy sao?
Miêu Nghị thấy bên Chiến Như Ý đang chúc mừng nhau, hắn chợt nhớ ra điều gì, hỏi Hạ Hầu Long Thành:
- Nhóm Phàn Ngọc Phỉ đâu? Thành tích của bọn họ không xếp chung với ta?
- Á!
Hạ Hầu Long Thành sửng sốt, gã phản ứng lại, gượng gạo nói:
- Ta cũng thấy hơi lạ.
Nhìn phản ứng của Hạ Hầu Long Thành làm Miêu Nghị nghi ngờ.
Nửa ngày sau rốt cuộc thấy năm người Phàn Ngọc Phỉ mặt không biểu tình trở về.
Miêu Nghị hỏi ngay:
- Thành tích của các ngươi thế nào?
Ánh mắt của năm người là lạ, buồn bã liếc Hạ Hầu Long Thành một cái rồi Phàn Ngọc Phỉ buông tiếng thở dài:
- Năm chúng ta xếp hạng một ngàn một trăm ba mươi bảy.
Miêu Nghị lấy làm lạ lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy?
Miêu Nghị liếc hướng Hạ Hầu Long Thành, thấy gã chắp tay sau đít đi tới đi lui.
Tưởng Trọng Thâm đến gần nhỏ giọng nói:
- Ngưu huynh hãy nói thật với chúng ta đi, Ngưu huynh đưa mấy điểm khảo sát thành tích cho Hạ Hầu Long Thành?
Miêu Nghị nói:
- Ba cái, chẳng lẽ các ngươi không được vậy?
- Quả nhiên! Chúng ta biết ngay ai đó giở trò mà!
Lữ Đạt Khai cười khẩy nói:
- Vị kia chỉ đưa hai điểm cho chúng ta, có cái này mà cũng cắt xén, thật là tiểu nhân. Uổng chúng ta trăm năm qua đi theo hắn làm tùy tùng, không ngờ Hạ Hầu đại thống lĩnh có huynh trưởng như vậy, con người của hai huynh đệ thật là khác nhau một trời một vực!
Lữ Đạt Khai nói Hạ Hầu đại thống lĩnh tức là Hạ Hầu Hổ Thành. Hạ Hầu Long Thành không được gia tộc giúp đỡ, Hạ Hầu Hổ Thành sai mấy người bọn họ đến giúp đỡ huynh trưởng, lần này đúng là nuốt con ruồi to vào bụng, ghê tởm chết.
Miêu Nghị sửng sốt, lúc trước hắn đã thấy lạ nhưng không ngờ Hạ Hầu Long Thành sẽ làm chuyện như vậy. Mọi người cùng xếp hạng chín cũng không ảnh hưởng gì đến Hạ Hầu Long Thành nhà ngươi. Nhưng nói đi phải nói lại, thế này rất phù hợp với tính cách chỉ thu vào không chi ra của Hạ Hầu Long Thành, Miêu Nghị đã sớm lĩnh giáo gã rồi, nhưng cắt xén cả việc này thì có gì hay?
Miêu Nghị an ủi:
- Thôi, dù hạng một ngàn một trăm ba mươi bảy cũng có thể xếp vào đại thống lĩnh Thiên Nhai, thành tích cao chút, thấp chút cũng không có tổn thất gì.
Phàn Ngọc Phỉ nói:
- Ngưu huynh tiêu sái rộng rãi không cần xem thứ bậc nên không biết. Chúng ta đọc danh sách có rất nhiều người xếp cùng hạng với nhau. Hạng một ngàn một trăm ba mươi bảy thật ra là đã dặt ở vị trí bảy ngàn, thêm một ngàn nữa là sẽ bị rớt ra khỏi vòng. Đại thống lĩnh Thiên Nhai chỉ có tám ngàn vị trí, có chọn thì chắc chắn chọn người xếp tám ngàn hàng đầu, không thể nào dư ra nhiều vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai để xếp người đúng không? Ngưu huynh ngẫm lại đi, nguy hiểm biết bao. Ai đó nếu lòng đen thêm chút, trừ bớt một địa điểm đưa cho chúng ta thì chắc chắn chúng ta sẽ rớt khỏi vòng, nghĩ mà sợ, khốn nạn!
Chửi người ngay trước mặt người ngoài như thế đủ biết nhóm người này oán Hạ Hầu Long Thành cỡ nào, ai gặp cá tính của Hạ Hầu Long Thành cũng sẽ thấy ghê tởm.
Miêu Nghị đã hiểu, hắn thông cảm tâm tình của mấy vị này, bị hành động của Hạ Hầu Long Thành làm họ suýt thi rớt nên rất sợ.
Miêu Nghị khuyên nhủ:
- Thôi kệ, con người của hắn là thế, miễn còn trong thứ bậc, chiếm một vị trí trong tám ngàn đại thống lĩnh Thiên Nhai là tốt rồi. Thứ hạng cao thấp thật ra không có ý nghĩa gì lớn.
Cũng đúng, tu vi của năm người đều đến Kim Liên phẩm, tưởng tượng mình sẽ leo lên ngai báu đại thống lĩnh Thiên Nhai, có thể nhanh chóng rút ngắn tu vi đột phá cảnh giới Thải Liên thì họ lại vui lên.
La Khánh Tử chắp tay cảm ơn:
- Lần này cũng nhờ Ngưu huynh giúp đỡ, quà quá nặng chúng ta không biết lấy gì cảm ơn, năm chúng ta xin ghi nhớ nhân tình này, về sau nếu có gì giúp được thì Ngưu huynh cứ việc mở miệng.
Bốn người khác cười gật đầu hùa theo.
Miêu Nghị cười nói:
- Được được.
Bảo đảm bằng miệng không mất mác gì lại bùi tai thì ai chẳng biết nói, Miêu Nghị không ôm trông mong gì về sau người ta sẽ giúp đỡ mình. Sau khi xảy ra việc ngũ thánh cùng nhau bán đứng hắn thì tâm tính của Miêu Nghị đã bình tĩnh nhiều, chuyện tiện tay làm hắn không trông chờ được báo đáp gì.
Chờ khi Hạ Hầu Long Thành lại trở về, mọi người xem như không có việc gì xảy ra.
Hai ngày sau, người chen lấn trước bia văn hầu như giải tán. Kết quả sát hạch đã ra, có người vui vẻ có người than thở.
Người đánh trống rút lui không thu hoạch được gì nhìn người ta liều một phen thành công, sắp trở thành đại thống lĩnh Thiên Nhai ôm vinh hoa phú quý thay đổi số phận cả đời thì cực kỳ hối hận, bọn họ hối hận tại sao lúc trước không liều mạng một phen?
Một số người đã liều lĩnh nhưng không lấy được thành tích tốt thì càng đau khổ hơn. Chỉ kém một chút! Nếu lá gan to hơn chút nữa thì tốt rồi!
Tóm lại mấy chục vạn người trong lòng chảo có người trầm lặng, có người tụ tập với nhau dõng dạc tâm sự, phấn khởi kết bạn. Sau này đều là đại thống lĩnh Thiên Nhai, có cơ hội qua lại nhiều hơn càng tốt. Có người vẻ mặt ủ rũ, có người phấn chấn tinh thần.
Sát hạch qua đi cho thấy rõ tâm tính con người, phô bày đời người trăm loại bộ dạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...