Phi Thiên

Quả nhiên, trong nháy mắt Đoạn Cát Thụy bị ép cho luống cuống tay chân, không còn kịp công kích Miêu Nghị nữa, bảo thương trong tay cấp tốc đánh ra liên hoàn một trận, đánh vào hư ảnh đám mãnh thú kia.

Pháp bảo nhất phẩm không chịu nổi uy lực tu sĩ Thanh Liên công kích, huống chi vũ khí trên tay hai người cũng là pháp bảo, lúc này đánh cho hư ảnh từng con mãnh thú bảo quang ảm đạm. Năng lượng yêu linh bên trong pháp bảo cơ hồ bị đánh tan, vèo vèo bắn trở về trên người Miêu Nghị, bị đánh hiện trở lại nguyên hình chiến giáp.

Miêu Nghị không hề cho rằng bằng vào tu vi của mình hiện tại có thể chống lại được tu sĩ Thanh Liên. Nếu tu vi hắn vượt qua ranh giới Bạch Liên ngũ phẩm, còn có thể ỷ vào bảo vật miễn cưỡng chống đỡ, nhưng hiện tại không có khả năng, huống chi còn là hai tên tu sĩ Thanh Liên.

Chẳng qua là ỷ vào bảo vật tạm thời ngăn trở một phen, nhân cơ hội thoát thân.

Mặc dù hơn phân nửa bảo vật phóng thích ra đều bị đánh trở về nguyên hình, nhưng Miêu Nghị đã đạt được mục đích, trong nháy mắt lướt qua sát bên cạnh hai người.

Mấy món bảo vật không bị đánh trở về nguyên hình nhanh chóng bắn trở về, lại giúp Miêu Nghị chống một đòn xoay tay truy kích kế tiếp của Đoạn Cát Thụy và Lạc Vô Tình, khiến cho hắn thoát thân thuận lợi.

Khoảng cách hai bên giữa không trung càng ngày càng kéo dài ra, Miêu Nghị nhất thời mừng thầm, dựa vào cước lực Hắc Thán, đối phương đừng mơ tưởng đuổi kịp mình nữa.

Ai ngờ Chương Đức Thành ngoài xa trên sườn đồi đang xem cuộc chiến hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay khẽ vẫy, bên hông kêu keng một tiếng trong trẻo.

Bảo kiếm treo bên hông y trong nháy mắt bắn ra khỏi vỏ, toàn thân đen nhánh, ẩn hiện thanh quang, bắn ra ngang trời như một đạo thiểm điện, chém thẳng về phía Miêu Nghị giữa không trung còn chưa rơi xuống đất.


Phía sau pháp lực dao động gào thét mà đến mạnh mẽ, khiến cho đầu khôi trên đỉnh đầu Miêu Nghị đột nhiên ảo hóa thành một con hùng sư màu bạc uốn người xông ra.

Ầm!

Giữa không trung vang lên một tràng thanh âm va chạm vang dội, hùng sư bị bảo kiếm thanh quang bắn tới nhô lên cao chém nổ tung thành những điểm bạc bắn ra tung tóe, hoàn toàn không có hy vọng khôi phục, một món pháp bảo nhất phẩm đã bị một đòn của Chương Đức Thành làm hỏng tại chỗ.

Hùng sư nổ tung bất quá chỉ làm giảm uy lực bảo kiếm thanh quang được một chút, không thể chân chính ngăn được thế công bảo kiếm thanh quang, nó tiếp tục chém về phía Miêu Nghị đang rơi xuống đất.

Miêu Nghị xoay người che chở cho Tần Vi Vi sau lưng mình, dùng hết tu vi toàn thân xoay tay lại rống giận một tiếng, Nghịch Lân thương mang theo tiếng long ngâm ong ong gào thét vung lên ngăn đỡ.

Ầm!

Trong nháy mắt Nghịch Lân thương và bảo kiếm thanh quang va chạm vào nhau.

Bảo kiếm thanh quang chấn động bay lên, vẽ ra giữa không trung một đường vòng cung tuyệt đẹp bay trở về phía Chương Đức Thành.

Bảo quang trên Nghịch Lân thương ảm đạm, suýt chút nữa bay khỏi tay Miêu Nghị.

Thân thể Miêu Nghị chấn động không nhỏ, khiến cho toàn thân hắn tê dại, khí huyết sôi trào, cảm giác ngũ tạng lục phủ như lệch vị trí.

Hắc Thán cũng bị chấn động tung hai vó trước lên hí dài.

Ngay cả Tần Vi Vi cũng bị dư uy một đòn bảo kiếm thanh quang chấn cho phun ra một ngụm máu tươi, bay ra khỏi lưng Hắc Thán.

Mái tóc nàng bay lượn giữa không trung, trợn to mắt nhìn mình dần dần chia lìa cùng Miêu Nghị, rơi xuống mặt đất.

Vốn nàng cho rằng lần này mình chết chắc, ai ngờ Miêu Nghị gắng sức tới mức quai hàm nổi vồng lên, mặt mũi đỏ bừng nhanh chóng xuất thủ, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc nhanh chóng cúi người chộp được cánh tay nàng.


Động tác quá mạnh khiến cho hắn không kềm được phun ra một ngụm máu tươi, phun vào mặt Tần Vi Vi, nhưng cũng nhanh chóng lôi Tần Vi Vi trở lại.

Đồng thời Miêu Nghị cứu được Tần Vi Vi, Hắc Thán đã rơi xuống đất chạy như điên.

- Động chủ đi mau, Diêm Tu cản ở phía sau!

Thấy tình thế không ổn Diêm Tu khẩn cấp vọt tới rống giận một tiếng, dây xích quấn trên cánh tay giũ ra rào rào.

Một lưỡi búa cột dây xích dài hiện lên bảo quang màu trắng bay lượn tới, đánh bay hai món vũ khí thừa dịp cháy nhà hôi của ném tới, thiếu chút nữa đánh trúng sau lưng Miêu Nghị.

Kéo lưỡi búa bay trở về, Diêm Tu nhanh chóng xoay người đuổi theo sau lưng Miêu Nghị, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, hai lưỡi búa trong tay chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào.

Mặc dù nhân phẩm Hắc Thán không ra gì nhưng thắng ở cơ trí, biết bây giờ đã đến thời điểm sinh tử tồn vong bèn liều mạng nhanh chân chạy như điên, khiến cho truy binh phía sau chen chúc đuổi theo càng ngày càng xa.

Tần Vi Vi có thể nói là bị thương càng nặng hơn trước đó, thần quang trong mắt đã trở nên cực kỳ suy yếu, được Miêu Nghị ôm ngang trong lòng.

Bông tuyết bay bay bị long câu xông tới khuấy loạn, quần trắng Tần Vi Vi đẫm máu, mái tóc xốc xếch bay lượn trong lòng Miêu Nghị một thân ngân giáp.

Khóe miệng Tần Vi Vi dính đầy máu tươi, sắc mặt suy yếu khẽ mở mắt nhìn khóe miệng Miêu Nghị cũng thỉnh thoảng ứa ra máu tươi, cảm giác bông tuyết va vào mặt mình lạnh như băng.


Nàng không nghĩ tới đến lúc này hắn vẫn không vứt lại gánh nặng là nàng, thoát đi một mình.

Bảo kiếm thanh quang tà tà bay trở về trong tay Chương Đức Thành, nhìn chằm chằm Miêu Nghị thoát khỏi trùng vây mà chạy, ít nhiều gì Chương Đức Thành cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Miêu Nghị lại có thể ngăn cản được một đòn pháp bảo nhị phẩm của mình, vốn y tưởng rằng một đòn này đã đủ để giết chết Miêu Nghị.

Chủ yếu là nhờ hùng sư đầu khôi Miêu Nghị nổ tung hóa giải phần lớn uy lực bảo kiếm thanh quang, sau đó Nghịch Lân thương mới cố gắng ngăn đỡ, lực công kích sau đó lại bị hóa giải thêm hai thành, nhờ vậy mới giúp Miêu Nghị may mắn giữ được tính mạnh. Mặc dù như thế, cũng đã đánh cho hắn phải trọng thương.

Khoảng cách giữa hai bên đã cách ra xa, bằng tu vi và năng lực pháp bảo trong tay Chương Đức Thành, y chỉ có thể thao túng trong phạm vi ngàn thước, vượt qua ngoài ngàn thước cũng vượt ra khỏi năng lực của y, không cách nào phát ra đòn tấn công thứ hai với Miêu Nghị. Y cũng không có khả năng thao túng pháp bảo chiến đấu linh hoạt không gián đoạn trong thời gian dài ở khoảng cách xa giống như Yêu Nhược Tiên, nếu không Miêu Nghị đã bị y giết chết.

Thật ra thì y áp dụng phương pháp công kích này có hơi mạo hiểm, đối phó tu sĩ cấp bậc như Miêu Nghị đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu gặp phải người có tu vi cao hơn, vậy y cũng đừng mơ thu hồi lại được pháp bảo.

Phương thức công kích ở khoảng cách xa như vậy tuy có thể chém đầu địch nhân trong vòng ngàn thước, nhưng sau khi pháp bảo rời tay không có cách nào thao túng linh hoạt ở khoảng cách xa như vậy, rất dễ dàng bị người ta giữ lại.

Nhiều người như vậy vẫn không thể bắt lại được Tần Vi Vi, chỉ một mình Miêu Nghị xông vào đã cứu được nàng mang đi, ngay cả Chương Đức Thành xuất thủ cũng không thể nào ngăn lại, khiến cho y cảm thấy hết sức mất mặt, thẹn quá hóa giận ra lệnh:

- Toàn diện xuất kích, lệnh cho bốn đạo nhân mã mai phục phía trước cho người cản lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui