- Đi mời con rể của ngươi tới đây một chuyến.
Nửa canh giờ sau, An Như Ngọc dẫn dắt, Lương Dong và Mễ Linh đi theo sau lưng Miêu Nghị tới cung điện, cửa ra vào Tiên cung giống hai cánh tay đá vươn ra đón khách.
Sau khi tiến vào cửa đá, An Như Ngọc ngăn Lương Dong và Mễ Linh, bảo hai người chờ một chút, chỉ dẫn một mình Miêu Nghị đi vào tìm Thánh chủ.
- Vội vã tìm ta có việc gì không?
Miêu Nghị vào bên trong liền ngồi xuống, An Như Ngọc châm trà rót nước cho hắn.
- Ngươi lui xuống trước đi!
Mục Phàm Quân quay người lại bảo An Như Ngọc rời đi, chờ An Như Ngọc biến mất, nàng ngồi đối diện Miêu Nghị, như cười mà không cười với hắn, nói:
- Lại bị bắt về? Khảo hạch sắp chấm dứt, có phải sốt ruột muốn đi
- Ai!
Miêu Nghị cảm thán lắc đầu:
- Nơi này có quá nhiều tai mắt, căn bản không có biện pháp thoát thân, chẳng lẽ ngươi gọi ta tới là có biện pháp gì tốt?
Mục Phàm Quân:
- Có chuyện khác tìm ngươi, muốn hỏi ngươi một chút, ngươi làm thế nào tìm được công pháp tu hành Cửu Trọng Thiên?
Miêu Nghị sững sờ, không ngờ nàng tìm mình vì việc này, cười lạnh nói.
- Chỉ sợ Nguyệt Dao đã báo công pháp chữ địa cho ngươi rồi?
- Không sai!
Mục Phàm Quân cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói:
- Ta muốn công pháp chữ thiên!
Miêu Nghị lắc đầu:
- Ta cũng không có, ta trở về sẽ tìm kiếm.
Mục Phàm Quân hỏi tiếp:
- Ngươi làm cách nào tìm được công pháp tu hành Cửu Trọng Thiên? Ngươi có manh mối tìm kiếm?
Miêu Nghị không nói thật, thở dài:
- Nào có manh mối gì, chỉ chiếm tiện nghi mà thôi, ta tọa trấn thiên nhai Thiên Nguyên tinh nên thu được tin tức từ các nơi, từ những tin tức đó lần mò đi tìm công pháp.
Nghe hắn nói thế Mục Phàm Quân từ chối cho ý kiến, vẫn cầm chén trà thưởng thức.
Miêu Nghị cũng bưng trà chậm rãi nhắm nháp, vẫn quan sát phản ứng của Mục Phàm Quân, đối phương hôm nay tìm mình hỏi việc này, hắn cảm thấy vô cùng cổ quái.
Mục Phàm Quân cũng không hỏi nhiều, thăm dò thái độ Miêu Nghị xong, liền biết Miêu Nghị không có khả năng nói thật với nàng.
Trực tiếp mạnh bạo cũng không được, mặc kệ Miêu Nghị có được nhân tâm của Vô Lượng một đạo hay không, động Miêu Nghị chính là đánh vào mặt Vô Lượng một đạo, dù sao Miêu Nghị có hư danh Vô Lượng Thánh Tôn, chủ nhục thần chết. Đội ngũ Vô Lượng một đạo khẳng định không đáp ứng, Tiên đạo cũng khuyên can, bốn đạo khác không ngồi nhìn lục đạo nội chiến.
Huống chi động thủ Mục Phàm Quân không nắm chắc chế phục Miêu Nghị, đến lúc đó còn chưa biết ai ăn thiệt thòi. Uy danh giết ra giết vào trăm vạn đại quân không phải nói chơi.
An Như Ngọc tự mình tiễn Miêu Nghị ra ngoài, Mục Phàm Quân nhìn chằm chằm vào chén trà, nói:
- Lại gọi Vân Ngạo Thiên, Cơ Hoan, Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu đến một chuyến.
An Như Ngọc phát giác sư tôn không đúng, cũng không biết vừa rồi nói gì với Miêu Nghị, nàng rời đi.
Không đợi quá lâu, bốn người tề tụ đông đủ. Cơ Hoan đi vào cuối cùng nhìn chung quanh và hỏi:
- Miêu Nghị không có tới?
Mục Phàm Quân nhìn An Như Ngọc sau đó nói:
- Không cần ngươi nữa, ngươi lui ra.
- Vâng!
An Như Ngọc lên tiếng rời đi.
Sau khi năm người tề tụ, Vân Ngạo Thiên hỏi:
- Nam nhân bà, đột nhiên gọi chúng ta tới đây có chuyện gì không?
Mục Phàm Quân nói:
- Khảo hạch Thiên đình sắp chấm dứt, Miêu Nghị sẽ nghĩ tất cả biện pháp rời khỏi nơi đây.
Cơ Hoan lắc đầu nói:
- Hắn sẽ không yên tĩnh, tâm tư hắn không ở đây, nói đi cũng nói lại, nếu chúng ta không có đường phát tài, cũng không muốn sống ở chỗ này. Như thế nào, ngươi gọi chúng ta tới là muốn nghĩ biện pháp giúp hắn rời đi?
Mục Phàm Quân lạnh nhạt nói:
- Miêu Nghị không thể lưu!
Vừa nghe lời này, bốn người khiếp sợ, đều đột nhiên quay đầu lại nhìn sang nàng, không nghĩ tới nàng lại nói câu này, nói cho cùng mọi người có quan hệ không tệ với Miêu Nghị, không đến mức dồn Miêu Nghị vào chỗ chết.
- A Di Đà Phật!
Tàng Lôi chắp tay trước ngực và nói:
- Mục Phàm Quân, ngươi muốn diệt trừ hắn?
Mục Phàm Quân:
- Không phải ta muốn diệt trừ hắn, mà là nếu như hắn còn sống rời đi mang lại uy hiếp lớn cho chúng ta. Mọi người cũng nhìn ra, vị trí Vô Lượng Thánh Tôn nên thuộc về Phong Bắc Trần, bởi vì Phong Bắc Trần chết trên tay Miêu Nghị nên bị Miêu Nghị thừa sơ hở mà vào.
Vân Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, trầm giọng hỏi:
- Hắn uy hiếp gì? Đây là lý do ngươi muốn diệt hắn?
Đám người còn lại không hiểu.
Mục Phàm Quân:
- Chúng ta đã dần dần đứng vững bước chân, đội ngũ phía dưới dần dần quy tâm, ai còn muốn đi chung với Miêu Nghị? Cho dù chúng ta đi ra ngoài, bằng vào việc chúng ta làm Thiên đình sẽ bỏ qua sao? Huống chi Miêu Nghị cũng không thể mang chúng ta ra ngoài, lúc này hắn nghĩ biện pháp rời đi, hiện tại mọi người suy nghĩ một chút, Thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan là người nào? Đó là thủ hạ tâm phúc của Thiên Đế, sao có thể buông tha người tu hành lục đại kỳ công, loại người này không dễ lừa gạt như thế, thân là tâm phúc Thiên Đế càng không dễ dàng thả người địa ngục ra ngoài, tiểu nhân vật như Miêu Nghị có thể thuyết phục dàn xếp được sao? Cho nên Miêu Nghị không có khả năng mang theo chúng ta ra ngoài, tên kia vẫn lừa gạt chúng ta! Huống chi hắn biết quá nhiều tin tức trong địa ngục, vạn nhất tên này vì tiền đồ, vì khảo hạch, mọi người nghĩ hậu quả khi hắn bán đứng chúng ta chưa?
Hậu quả tự nhiên rất nghiêm trọng!
Miêu Nghị tốt xấu gì cũng là con rể của mình, không nói hai lời liền muốn giết hắn, làm như vậy là quá mức, dù sao cũng gả con gái cho Miêu Nghị, không chú ý mặt mũi Miêu Nghị nhưng không thể không cho con cái mặt mũi! Cơ Hoan cau mày nói:
- Nam nhân bà, ngươi xác nhận Miêu Nghị rời đi sẽ bán chúng ta?
Mục Phàm Quân hỏi lại:
- Ngươi có thể bảo chứng Miêu Nghị sau khi rời đi không bán chúng ta?
Mọi người lập tức trầm mặc không nói, đúng thế! Ai có thể bảo chứng Miêu Nghị sau khi rời đi không bán bọn họ?
Bọn họ có thể đi tới ngày hôm nay, bọn họ đã trải qua quá nhiều, cũng nhìn thấy quá nhiều việc bán đứng, dưới tình huống bình thường một khi có khả năng, khẳng định phải ngăn chặn tai họa ngầm này từ trước, hết lần này tới lần khác đối tượng chính là Miêu Nghị, mà Miêu Nghị lại có quan hệ thông gia với tất cả mọi người, cho nên mọi người cũng xoắn xuýt vấn đề này.
Tư Đồ Tiếu:
- Sấm ngôn của Vu Hành Giả giải thích thế nào? Rắn không đầu không được, đây là muốn chúng ta dùng hắn cầm đầu, tự tay chúng ta chém đầu của mình, có xảy ra vấn đề hay không?
Mục Phàm Quân lạnh nhạt nói:
- Có lẽ chúng ta hiểu sai ý cũng không chừng.
Tàng Lôi lập tức hỏi:
- Nói thế nào?
Mục Phàm Quân:
- Rắn không đầu không được, chậm đợi trong lồng giam! Những lời này có lẽ nói Miêu Nghị chỉ là người dẫn đường cho chúng ta, chờ hắn dẫn chúng ta đến nơi này, thực sự không phải là muốn chúng ta lấy hắn cầm đầu.
Giải thích như vậy cũng không phải không được, dường như giải thích có chút vấn đề, có lẽ là do quan niệm làm chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...