Y và Lạc Vô Tình đều nổi giận, phủ chủ đang xem cuộc chiến, nhiều người như vậy không ngăn được một người, hơn nữa rõ ràng tu vi cũng không phải là cao, sau này còn mặt mũi nào nhìn phủ chủ…
Hai người đã cỡi vật cỡi song song nhảy vọt lên không bay tới, chặn trước con đường Miêu Nghị đột vây.
Hai người xuất ra mệnh lệnh nghiêm ngặt, lại tự thân xuất mã áp trận đốc giết, đám thuộc hạ vây quanh lập tức ùa tới chặn đường bọn Miêu Nghị.
Nhưng vẫn không ngăn được Miêu Nghị, có tốc độ Hắc Thán, cộng thêm hiện tại Hắc Thán có được năng lực bảo giáp khoác thân không chút kiêng kỵ va chạm, mang theo Tần Vi Vi phía sau cũng không cần lo lắng. Có bọn Công Tôn Vũ canh chừng hai bên trái phải, Miêu Nghị cầm Nghịch Lân thương trong tay như cá gặp nước, chỉ cần lo đánh giết về phía trước, mở đường cho người phía sau.
Ầm…
Những tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên, Tần Vi Vi ngồi sau lưng Miêu Nghị cảm thấy khiếp sợ. Mười mấy người xông lên chặn đường, Miêu Nghị lại có thể nhất nhất tiếp chiêu từng người một, nhìn như hỗn loạn thật ra có trật tự, không hốt hoảng chút nào, cho người ta cảm giác một thương nơi tay thiên hạ vô địch, khí thế khó lòng ngăn cản.
Tần Vi Vi có thể có cơ hội tận mắt thấy trong khoảng cách gần không cách nào tưởng tượng, thương thuật của Miêu Nghị làm thế nào luyện ra được.
Chỉ vừa đối mặt đã có ba tên tu sĩ ngã xuống dưới thương Miêu Nghị.
Ít người có ưu điểm của ít người, đông người cũng có phiền phức của đông người, không cách nào ùa lên hết một lượt ra tay đồng loạt. Cho dù là người đông cách mấy cũng chỉ có thể có một số ít người đồng loạt ra tay, như vậy rất khó ngăn trở Miêu Nghị một thân pháp bảo dũng mãnh xông tới.
Có người nhân cơ hội hạ thủ với Hắc Thán, nếu như Hắc Thán không có một thân bảo giáp phòng ngự, chỉ sợ đã chết mười mấy lần, nhưng bây giờ vẫn có thể chịu đựng.
Miêu Nghị dẫn theo Hắc Thán không chút kiêng kỵ xung phong húc thẳng về phía trước, liên tục va chạm, lại thêm Nghịch Lân thương nơi tay tung hoành ngang dọc, rốt cục mở ra được một đường máu.
Phàm là người ngăn cản hắn trong tiếng long ngâm trận trận khiếp người bị giết tơi bời hoa lá. Tiếng long câu hí, tu sĩ kêu lên thảm thiết vang lên, máu tươi bay loạn.
Đám tu sĩ bao vây chặn đường ai nấy sợ hết hồn hết vía, bị Miêu Nghị đánh cho mất hết can đảm, người xem cuộc chiến lại thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chương Đức Thành nơi xa đang xem cuộc chiến cũng nhìn thấu tu vi Miêu Nghị không phải là cao minh gì, chính là bởi vì như vậy, không nhịn được cũng hít một hơi khí lạnh:
- Thật là can đảm! Thật là hổ tướng, không ngờ rằng thủ hạ Dương Khánh lại có người như vậy bán mạng ra sức cho y!
Y coi thường tu vi Miêu Nghị, bất quá chỉ dựa vào dám một người một long câu xông vào hiểm cảnh như vậy cứu Tần Vi Vi, Chương Đức Thành dám khẳng định Miêu Nghị là tâm phúc của Dương Khánh. Dương Khánh có thể có thủ hạ như vậy bán mạng ra sức, có thể nói làm y hâm mộ không ngừng.
Diêm Tu Chờ ở phía xa tiếp ứng cũng kinh ngạc tới nỗi trợn mắt há mồm, nhiệt huyết sôi trào, không nghĩ tới động chủ hung hãn đến trình độ này, có thể đánh vào rồi xông ra giữa vòng vây một hai trăm người.
Núp ở gốc cây len lén xem cuộc chiến, Yêu Nhược Tiên không nhịn được khóe miệng giật giật. Đối với lão Nghịch Lân thương không phải là bảo bối tốt, nhưng ở trong tay tu sĩ có cấp bậc như Miêu Nghị lại có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, không nhịn được khẽ lẩm bẩm:
- Nghịch Lân thương đã gặp được minh chủ...
Nhưng có một điểm không thừa nhận cũng không được, nếu Miêu Nghị không có một thân chiến giáp võ trang đến tận răng bảo vệ này, tuyệt đối không cách nào hung hãn như vậy. Hoặc giả đổi lại là một cây thương bình thường, không có uy lực pháp bảo gia trì cũng không cách nào phát huy uy lực như vậy, chỉ cần gặp phải người có tu vi cao hơn vài phẩm là có thể đánh bay vũ khí của hắn.
Nhưng Yêu Nhược Tiên cũng phải thừa nhận, thương thuật kinh diễm tuyệt luân của Miêu Nghị cũng là một trong những điểm mấu chốt giúp cho hắn có thể xông vào đánh ra như vậy. Tựa hồ Miêu Nghị nhắm mắt lại cũng có thể tìm được sơ hở đối thủ xuất một thương giết chết, dứt khoát lưu loát hết sức, nếu không phải là như thế, sẽ không ngăn được nhiều người như vậy ra tay đồng loạt.
Gió rét trận trận, dưới bông tuyết tung bay tiêu sái khắp trời, vòng vây bị đột phá mở ra một đường máu giữa đám người ngã mã lật, bọn Miêu Nghị bị bao vây đã đánh ra ngoài.
Chín tên tu sĩ kể cả Miêu Nghị và Tần Vi Vi sau khi cứng rắn đột phá vòng vây đã chỉ còn lại có năm. Có bốn người bị chém rơi xuống long câu, đơn thuần là bị địch ngăn cản, không cách nào đuổi kịp tốc độ Miêu Nghị phá vòng vây.
- Chạy đi đâu!
Đoạn Cát Thụy gầm lên một tiếng, cùng Lạc Vô Tình song song vung thương xông tới chặn lại.
Từ Mi Tâm hai người xuất hiện ảo ảnh hoa sen xanh nở một cánh là có thể thấy, cả hai đều là cao thủ cấp Thanh Liên.
Miêu Nghị thầm kêu không ổn, uy lực pháp bảo nhất phẩm sợ là khó có thể chống lại chính diện tu sĩ Thanh Liên, cần biết thực lực tu sĩ Thanh Liên vốn tương đương với pháp bảo nhị phẩm.
Mà từ vũ khí trong tay hai người mơ hồ dâng lên bảo quang màu trắng có thể thấy được, hiển nhiên bọn họ cũng sử dụng pháp bảo nhất phẩm, cũng không phải là vũ khí bình thường.
Miêu Nghị đang xông tới đột nhiên quát to:
- Các ngươi rút lui trước!
Lời hắn nói là cho đám người Công Tôn Vũ phía sau nghe, phía sau chỉ còn lại có ba người Công Tôn Vũ, Lý Hữu Tiền cùng Trương Ngọc Nương.
Ba người lúc này Miêu Nghị nói gì nghe nấy, dưới tình huống ở phía sau có truy binh chen chúc mà đến, ba người lập tức tách ra hai bên trái phải, vòng qua Đoạn Cát Thụy và Lạc Vô Tình đang vọt tới.
Đoạn Cát Thụy và Lạc Vô Tình cũng không quản ba người này, để cho bọn họ chạy, hai người chỉ cần ngăn lại Miêu Nghị cùng Tần Vi Vi là được. Trọng điểm là Tần Vi Vi, một khi để cho nàng chạy thoát coi như uổng phí công phu phen này.
- Ôm chặt ta!
Miêu Nghị quát to một tiếng, Tần Vi Vi phía sau vòng hai cánh tay ôm chặt hông của hắn.
Hắc Thán đột nhiên bay vọt lên không, Đoạn Cát Thụy và Lạc Vô Tình xông tới trước mặt cũng bay lên không chặn lại.
Trong khoảnh khắc vũ khí hai bên sắp va chạm vào nhau, mười tám món pháp bảo trên người Miêu Nghị và Hắc Thán trừ Nghịch Lân thương ra, đột nhiên tuôn ra mười bảy luồng sương mù bạc, hư ảnh mười bảy con mãnh thú ầm ầm xông ra, xông về phía hai vị sơn chủ.
Đoạn Cát Thụy và Lạc Vô Tình giật mình, lần đầu tiên thấy trên thân một người đồng thời tuôn ra nhiều pháp bảo như vậy, trước đó còn tưởng chẳng qua là do mấy món pháp bảo tạo thành, ai ngờ có chừng mười bảy món, một động chủ lấy đâu ra nhiều bảo bối như vậy?!
Pháp bảo cũng sẽ không sợ chết, chỉ nghe theo chủ nhân thao túng tấn công.
Chương Đức Thành nơi xa xem cuộc chiến thấy tình hình này, chân mày cau chặt:
- Không tốt!
Y đã nhìn thấu tình huống không ổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...