Phi Thiên

Giá lâm tinh không, một đám người phóng về phía một khỏa tinh cầu khác. Miêu Nghị cũng không được lựa chọn, chỉ có thể bị người ta nắm mũi dẫn đi. Loại tư vị không biết tự do, không biết sinh tử này quả thực không dễ chịu. Ai bảo hắn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo chứ? Là do hắn tự tìm.

Một đám người tiến vào một tinh cầu có đại dương mênh mông. Trên đại dương chỉ có một ít hải đảo lẻ tẻ, nhìn không thấy lục địa có diện tích lớn hơn. Mà ngay cả những hải đảo kia rõ ràng cũng là cưỡng ép thi pháp xây lên trên mặt biển, không thích hợp cho người bình thường ở lại.

Bất quá, nói một cách tổng thể, hoàn cảnh sinh tồn ở nơi này coi như tốt. Miêu Nghị từ khi tiến vào địa ngục tới nay chưa từng thấy một khỏa tinh cầu nào thích hợp cho nhân loại ở lại. Nơi này ít nhất còn có ánh nắng, rong biển dưới nước còn có thể tạo ra không khí thích hợp cho nhân loại hô hấp. Đối với tu sĩ mà nói, sinh tồn tự nhiên không quá khó khăn

Thạch Vân Biên ra hiệu, đám nhân mã phía dưới tản đi, phân về đám hải đảo lẻ tẻ bốn phía.

Bay vút lên trên vách núi cao ngất trên mặt biển. Bên trên có một tòa cung điện rộng lớn, cổ xưa được xây từ đá, mái cong, đứng sừng sững, phong cách cổ xưa.

Kim Mạn không để ý tới Miêu Nghị, trực tiếp tiến vào đại điện. Thạch Vân Biên ở lại sắp xếp nơi đặt chân cho Miêu Nghị, sau đó dặn dò Miêu Nghị không nên chạy loạn, còn phái người đi tới giám thị hắn. Sau đó Thạch Vân Biên mới rời đi.

- Cái gì? Sao có thể?

Trong đại điện phong cách cổ xưa, sau khi nói chuyện với nhau một phen, Thạch Vân Biên bên dưới đột nhiên kích động, xảy ra tranh chấp với Kim Mạn bên trên.


Cuối cùng Kim Mạn từ bên trên từ từ đi xuống, đứng đối diện với Thạch Vân Biên thở dài:

- Đây cũng là bất đắc dĩ, đây là một hồi giao dịch, chúng ta phải trả giá thật nhiều, đó là giao ra binh quyền. Chẳng những chúng ta, quyền của lục đạo đại quân đều phải giao ra.

Hai mắt Thạch Vân Biên bỗng nhiên co rút lại, thất thanh nói:

- Giao toàn bộ binh quyền của Lục đạo đại quân ra?

Kim Mạn gật đầu nói:

- Đúng vậy. Giao ra toàn bộ, một cũng không được giữ, nếu dám vi phạm hứa hẹn lúc trước hậu quả rất nghiêm trọng, tới mức ngay cả chúng ta cũng không có cách nào thừa nhận được.

- Điều này không có khả năng.

Thạch Vân Biên lớn tiếng bác bỏ, cảm xúc kích động, phất tay chỉ ra ngoài cửa điện:

- Mấy gia hỏa kia đều chỉ có tu vi Kim Liên, chúng ta ngay cả lai lịch bọn chúng cũng không có biết rõ. Làm sao có thể coi bọn chúng như Lục đạo chí tôn, làm sao có thể nghe lệnh bọn chúng được chứ?

Kim Mạn lắc đầu:

- Lai lịch bọn chúng không cần hiểu rõ. Đây là lời nói lúc trước của Bạch Chủ, không cần tìm hiểu rõ chi tiết của bọn chúng. Chỉ cần là người có thể giải thoát chúng ta từ trong bố trí của hắn, nhất định phải đem binh quyền của lục đạo đại quân cho bọn họ... Chúng ta chỉ cần dựa theo Bạch chủ bố trí mà chấp hành, không có quyền cò kè mặc cả.

Thạch Vân Biên giận quá hóa cười:

- Nực cười. Chỉ bằng vào mấy gia hỏa kia cũng muốn khống chế binh quyền của lục đạo đại quân sao? Cho dù chúng ta có thể đồng ý, huynh đệ phía dưới sao có thể tâm phục khẩu phục bọn họ được chứ? Người tu vi cao hơn bọn hắn có một bó lớn. Cho dù lục đạo đại quân đều nhận bọn hắn là tân chủ nhân, nhưng mà tám trăm vạn đại quân... Đây không phải chỉ có mấy ngừơi. Không phải ai muốn khống chế là có thể khống chế. Cũng không phải đồ ăn trên bàn, ai ăn là có thể ăn. Người không có kinh nghiệm căn bản không xử lý, không có cách nào khống chế được. Nhìn tu vi bọn chúng thì biết rõ. Đừng nói là khống chế tám trăm vạn đại quân, chỉ sợ ngay cả kinh nghiệm khống chế trên vạn người cũng không có. Bọn họ biết rõ khống chế mười vạn, trăm vạn đại quân là khái niệm gì không? Chúng ta há có thể đem nhân tâm của tám trăm vạn người ra làm trò đùa? Một khi thực sự làm hỏng nhân tâm của tám trăm vạn người... Tướng chủ, người từng cân nhắc qua hậu quả chưa? Chỉ sợ tới lúc đó không cần đại quân phản tặc tiếp cận, chúng ta đã tự mình hỗn loạn. Đến lúc đó không chiến cũng sẽ tự thua, đừng nói tới báo thù rửa hận.


Kim Mạn nói:

- Chính là bởi vì như vậy cho nên Bạch Chủ mới bảo chúng ta đi đỡ bọn chúng.

- Bạch Chủ bảo chúng ta đi đỡ bọn hắn? Ha ha...

Thạch Vân Biên ngửa mặt lên trời cười lớn, chỉ tay lên trời:

- Hôm nay hắn đã bị Thanh chủ và Phật chủ trấn áp trong Trấn Yêu tháp, chết sống không rõ, còn muốn khống chế chúng ta sao? Quả thực là chuyện cười lớn.

Kim Mạn nói:

- Bạch Chủ là người như thế nào ta và ngươi đều đã từng lĩnh giáo qua, tuyệt đối không phải là người ăn nói linh tinh. Trời sinh đã không màng tới quyền thế, nhưng lại tài ba vô song, thông minh tuyệt đỉnh. Mặc dù không phải là quân lâm thiên hạ, nhưng mà một khi hắn hung ác lên, muốn làm chuyện độc ác. Bằng vào năng lực của hắn... Nếu đã đồng ý với hắn mà hiện tại lại thay đổi, dám trêu đùa hắn, hậu quả rất nghiêm trọng.

Thạch Vân Biên nói:

- Thì sao chứ? Hắn đã rơi vào trong tay Phật chủ và Thanh chủ, hai vị kia há có thể để cho hắn một lần nữa có cơ hội xoay người? Thuộc hạ thực sự không nghĩ ra, Bạch Chủ đã rơi vào tình cảnh như vậy, vì sao tướng chủ còn phải ủng hộ hắn? Thứ cho thuộc hạ không biết nói năng, Bạch Chủ tuy rằng cái thế vô song, phong hoa tuyệt đại, nữ nhân rất khó chống lại mị lực của hắn. Thuộc hạ nhìn ánh mắt trước kia của tướng chủ khi nhìn hắn đa cảm thấy có chút không đúng. Dám hỏi một câu, chẳng lẽ tướng chủ thích hắn cho nên mới ủng hộ hắn như vậy?


Kim Mạn bỗng nhiên quay người, nhìn ra ngoài cửa đại điện, trong mắt hiện lên vẻ xâu xa, không biết nên nói thế nào. Nàng cũng không có phủ nhận, ngược lại còn thẳng thắn nói:

- Không sai, ta ưa thích hắn. Nhưng mà người hắn thích không phải là ta. Vì người nọ, hắn thậm chí còn nguyện ý buông tha cho thiên hạ đã tới tay. Thế gian có thể nói có mấy nam nhân si tình được như vậy chứ?

Cuối cùng nàng thở dài một tiếng sâu kín, phiền muộn không nói hết được.

- Nói trắng ra, không phải là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn hay sao? Như vậy cũng là điểm tốt hay sao?

Thạch Vân Biên bên cạnh rất là khinh thường phẫn nộ nói một tiếng. Lại tiến lên một bước, ở sau lưng Kim Mạn nói:

- Tướng chủ, thuộc hạ phải nhắc nhở người một câu. Năm đó nếu không có Thánh chủ xả nhân cứu giúp, người đã sớm chết trên tay Bạch Chủ. Năm đó hắn ta nào có chút tình ý nào với người chứ? Chúng huynh đệ ở nơi này chọn tướng chủ chứ không phải là thuộc hạ là bởi vì mọi người tín nhiệm tướng chủ. Thế nhưng tướng chủ há có thể vì nhi nữ thường tình mà không quan tâm tới sống chết của trăm vạn huynh đệ? Người không thấy làm vậy sẽ phụ lòng thánh chủ khi còn sống liều mình cứu mạng hay sao?

- Thạch Vân Biên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui