Mọi người kinh ngạc, không dám để ‘ hồng nhan bạc mệnh ’ dính vào người, nhanh chóng thi pháp bay lên cao hơn, đứng trong tinh không nhìn biến hóa bên dưới.
Không người nói chuyện, kể cả sáu đại tướng quân và một đám phản tặc quan sát biến hóa bên dưới.
- Mau nhìn!
Đột nhiên có mười chỉ vào mười thứ tinh chung quanh.
Ánh mắt sáu đại tướng quân nhanh chóng nhìn sang, chẳng những tinh cầu phía dưới, ngay cả mười tinh cầu chung quanh cũng rung động, đầu tiên chính là sương mù màu đỏ quay cuồng cực nhanh giống như bị thứ gì đó khuấy loạn.
Hồng nhan bạc mệnh bao phủ các tinh cầu đều mất đi khống chế, chúng giống như hơi nước trong lồng hấp bay lên cao, chúng biến thành mười một đóa hoa hồng màu đỏ diễm lệ xinh đẹp động lòng người, cảnh tượng vô cùng đồ sộ!
Sương mù vừa bay vào trong tinh không, chúng chậm rãi biến mất trong vô hình.
Sương mù trên từng tinh cầu sôi trào dữ dội, duy không ngừng bay lên cao nhưng bản thân cũng mỏng đi, những ngọn núi màu đen bị sương mù màu đỏ bao phủ suốt mười vạn năm cũng lộ diện trước ánh mắt đám phản tặc.
Ánh mắt phản tặc nhìn sang những tinh cầu chung quanh, ánh mắt không ít người còn mang theo kích động khó nói thành lời.
Tinh cầu biến hóa không như bọn họ mong muốn, không thể nhìn thấy ‘ hồng nhan bạc mệnh ’ biến mất toàn bộ, chúng chỉ tiêu hao một bộ phận mà thôi, chỉ lộ ra không ít đỉnh núi, thế cục trên thứ tinh càng ngày càng ổn định, sương mù màu đỏ biến hóa dần dần bình tĩnh.
Trải qua mười một thứ tinh biến hóa, sương mù màu đỏ mất đi năng lực tái tạo và sinh tồn, màu sắc dần dần nhạt nhòa, rốt cuộc tinh cầu bị sương mù bao phủ nhiều năm cũng lộ ra bộ dáng thật sự của mình.
Không chờ quá lâu, mười một tinh cầu màu đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Miêu Nghị nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh trong sáng, huyết vụ triệt để biến mất, hắn lại tiện thay ném cá nướng ra ngoài nhưng không thấy biến hóa gì khác, hắn lập tức giơ một ngón tay không bị tinh diễm bao phủ ra thăm dò, phát hiện cũng không có ảnh hưởng gì cả.
Xác nhận không việc gì, Miêu Nghị lại thu tinh diễm bảo hộ toàn thân, hắn phất tay thả đám người Vân Ngạo Thiên ra bên ngoài.
Năm người nhìn chung quanh trong sáng hơn trước, cũng phát hiện ánh mặt trời bao phủ tinh cầu, núi đá màu đen phập phồng kéo dài không ngớt, chỉ có ngọn núi dưới chân không ngừng nhô lên cao, hiển nhiên áp lực biến hóa cũng sinh ra địa thế biến hóa.
Vân Ngạo Thiên lên tiếng hỏi:
- Phá trận?
- Chắc là phá rồi!
Miêu Nghị trả lời làm năm người kinh ngạc, ngay sau đó hắn đáp xuống đỉnh núi và rút cây cột hồng tinh bỏ vào trong vòng tay trữ vật, trong nhà còn một đám nữ nhân chờ hắn kiếm tiền về nuôi dưỡng.
Khóe miệng đám người Vân Ngạo Thiên co giật, thầm nghĩ gia hỏa này lại phát tay.
Lại thấy sáu đại tướng quân dẫn người đáp xuống dưới đất, cả đám người nhìn thấy Miêu Nghị thu cây cột hồng tinh cao hơn mười trượng.
Nhìn thấy đám phản tặc đáp xuống nhìn chằm chằm, Miêu Nghị hơi có thu hoạch lại bay lên không trung, hắn cười khan nói:
- Nếu bị chôn vùi thì đáng tiếc.
Hiện tại sáu đại tướng quân không quan tâm chuyện này, tâm tình rất kích động, biểu hiện không ra biến hóa gì, Mạnh Như nhìn chằm chằm vào ngọn núi đang trồi lên cao, hỏi:
- Đã phá trận pháp chưa?
Miêu Nghị nói:
- Có lẽ phá vỡ, ta đoán lực lượng trận pháp mất đi khống chế nên ảnh hưởng tới địa thế, chờ lực lượng cân đối sẽ ổn định lại.
Mạnh Như nói:
- Hồng nhan bạc mệnh trên mươi một tinh cầu biến mất, chỉ sợ biến hóa trên tinh cầu rất lớn, sợ rằng phải làm phiền ngươi đi xem xét.
Lúc này hắn nói chuyện khách khí hơn trước không ít.
- Dễ nói!
Miêu Nghị cười ha ha, hắn lập tức lên tiếng:
- Tinh Hoa Tiên Thảo là thứ chữa hương rất tốt, trên tinh cầu có không ít đấy.
Đám người Vân Ngạo Thiên thầm mắng trong lòng, gia hỏa này dám phát tài ngay lúc này.
- Ngươi đâu! Lập tức thu thập Tinh Hoa Tiên Thảo trên tinh cầu.
Lúc này Thạch Vân Biên ra lệnh tại chỗ, quay đầu nói với Miêu Nghị:
- Chỉ cần có thể cứu sáu vị tướng chủ ra, toàn bộ Tinh Hoa Tiên Thảo trên tinh cầu cũng cho ngươi, lúc này cút ra tinh cầu khác tìm hiểu tình hình đi.
Miêu Nghị đâu chịu buông tha, hắn đã sớm có dự mưu, tuy hắn đã phá trận pháp, cũng phá đi hồng nhan bạc mệnh có thể cứu mạng mình, càng phá đi con đường dùng tinh linh liên hệ với bên ngoài, như vậy bước tiếp theo hắn phải tìm sáu tướng chủ, sau khi đoạt bảo tàng lại dùng sáu tướng chủ làm con tin, dùng mạng sáu tướng chủ thoát khỏi nơi này.
Người khác không biết tình huống bảo tàng của Bạch chủ nhưng Miêu Nghị hắn là người có kinh nghiệm, con tin lại có sẵn, nếu không dùng con tin áp chế thì xin lỗi trí thông minh của hắn.
Kể từ đó hắn phải chờ người ta thu thập Tinh Hoa Tiên Thảo cho mình, để tránh đêm dài lắm mộng, sau khi hắn nắm giữ đồ vật trong tay, một khi bắt tướng chủ làm con tin, hắn cũng có thể ung dung rời đi.
Miêu Nghị nghiêm túc nói:
- Vừa rồi phá trận pháp lực tiêu hao quá lớn, cũng tiêu hao tinh lực rất nhiều, ta cần nghỉ ngơi khôi phục một chút, không bằng thừa dịp thu thập Tinh Hoa Tiên Thảo....
Hắn làm ra bộ dáng ‘ ngươi hiểu ’.
Sáu đại tướng quân nhìn nhau, sau đó Thạch Vân Biên dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Miêu Nghị, hắn quay đầu ra sau và ra lệnh:
- Lập tức đi làm!
- Vâng!
Có người lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này trên không trung có một đám phản tặc bay xuống, bọn họ bắt đầu thu thập Tinh Hoa Tiên Thảo trên tinh cầu.
Miêu Nghị đáp xuống đả tọa.
Mấy ngày sau, rốt cuộc đội ngũ thu thập Tinh Hoa Tiên Thảo từ bốn phương tám hướng bay trở về, cũng giao một nhẫn trữ vật cho Thạch Vân Biên.
Thạch Vân Biên nhìn đồ vật trong nhẫn trữ vật sau đó ném tới trước mặt Miêu Nghị.
- Ngươi muốn đã có rồi, chắc hẳn ngươi đã khôi phục rồi chứ?
Miêu Nghị nhặt nhẫn trữ vật lên xem xét, đồ vật bên trong xuất hiện trong ánh mắt, khóe mắt hắn giật giật.
Tuy không biết đối phương có thu thập không chừa gốc Tinh Hoa Tiên Thảo nào hay không, trong nhẫn trữ vật lại có rất nhiều, hắn cũng không cần so đo chút đồ còn sót lại.
Tuy đã giả vờ giả vịt không nhìn qua nhưng hắn cũng giật mình không nhỏ, lúc này cố khôi phục tinh thần và thở dài:
- Lại cho ta nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi.
Hắn lại im lặng thu hồi nhẫn trữ vật.
Tinh Hoa Tiên Thảo mọc khắp tinh cầu đấy! Ánh mắt đám người Vân Ngạo Thiên nhìn theo nhẫn trữ vật của hắn, nội tâm đám người không ngừng đau đớn, không biết gia hỏa này chiếm được bao nhiêu, xem ra hắn đã phát đại tài.
Năm người xem như đã hiểu cái gì gọi là có gan làm giàu, nhát gan chết đói, năm người bọn họ liên thủ giết ba tên đại thống lĩnh, kết quả còn cho rằng mình đã to gan, hiện tại đã nhìn thấy có kẻ dám nhổ răng cọp ngay trước mặt mình.
Một ngày sau đó, rốt cuộc Miêu Nghị giả vờ giả vịt đứng lên.
Cả đám người bay lên tinh không, nhìn tinh cầu chung quanh, mọi người phát hiện sương mù màu đỏ bao phủ bên ngoài tinh cầu đã biến mất, độ cao của sương mù trong tinh cầu cũng giảm một nửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...