Đế vương luôn thích chơi trò cân bằng, nếu nguyên hệ thống tình báo của Thiên Đình đều nằm trong tay một người thì hơi đáng sợ, vì vậy gã làm ra hai người mâu thuẫn với nhau để quản lý Tả, Hữu Giám Sát Bộ, để họ kiềm chế nhau. Không thì Tả Hữu Sứ thân thiết với nhau, nếu hợp sức lừa gạt thì tu vi của Thiên Đế cao mấy cũng sẽ bị lừa bịp.
Cao Quan bình tĩnh nói:
- Trong tình huống đó đổi lại là ai cũng cho rằng Ngưu Hữu Đức không sống sót được, đã là người chết thì ta cần gì động can qua lớn như vậy? Nhưng tình huống xảy ra sau đó quá bất ngờ, khi đó không ngăn cản, chuyện sau đó muốn tử hình Ngưu Hữu Đức thì ngươi cảm thấy thích hợp không?
Tư Mã Vấn Thiên vặc lại:
- Có thích hợp hay không chẳng phải điều ta bận tâm, ta chỉ hỏi ngươi tại sao không chấp pháp?
Cao Quan mặt lạnh không biểu tình nói:
- Ai kêu ngươi lo làm gì? Liên quan gì ngươi?
Nếu là người khác nói câu này thì Thanh Chủ sẽ tức giận, nhưng từ miệng người lạnh băng nói ra thì gã cứ thấy buồn cười. Khóe môi Thanh Chủ cong lên, gã nín cười quay đầu nhìn hướng khác.
Tư Mã Vấn Thiên chỉ vào mũi gã:
- Ngươi...!
Cao Quan nhẹ nhàng đẩy tay Tư Mã Vấn Thiên ra:
- Ta nên chấp pháp như thế nào không cần Giám Sát Tả Bộ của ngươi dạy.
Cơ mặt Tư Mã Vấn Thiên co giật:
- Ngươi...!
Gặp phải Cao Quan không nói lý thì Tư Mã Vấn Thiên đành bó tay, gã chắp tay hướng Thanh Chủ:
- Bệ hạ, Cao Quan đang ăn nói ngang ngược!
Thanh Chủ hỏi:
- Cao Quan, ngươi cho rằng nên xử trí Ngưu Hữu Đức thế nào?
Cao Quan trả lời:
- Nếu chết trong Địa Ngục thì việc trừng phạt không có ý nghĩa, nếu sống quay về thì toàn theo thiên ý của bệ hạ, miễn cho ai đó lại nói thần có lòng ích kỷ.
- Cứ vậy đi, lười nghe hai người cãi cọ, không có chuyện gì thì lui ra làm việc của mình cho trẫm.
Thanh Chủ bỏ lại một câu rồi khoanh tay nhàn nhã bước đi.
Với Thanh Chủ thì Tả Hữu Sứ ai đúng ai sai chẳng quan trọng, đều là thân tín của gã, Thanh Chủ không muốn thiên vị ai mà chỉ muốn xem thái độ đối địch của hai người.
Tư Mã Vấn Thiên hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi:
- Hừ!
Cao Quan thì vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, hờ hững sửa lại áo đen khoác trên vai, bước nhẹ nhàng rời đi.
Trong phủ Thiên Mão Tinh Quân, Bàng Quán mới từ trên trời giáng xuống bên trong thì thấy phu nhân Tra Như Diễm khóc sướt mướt chạy ra khỏi phòng.
Tra Như Diễm quỳ xuống ôm chân Bàng Quán gào khóc:
- Lão gia, Nhân Tuấn chết quá thảm, lão gia phải lăng trì cẩu tặc Ngưu Hữu Đức báo thù cho Nhân Tuấn!
Đám tỳ nữ chạy tới nâng nhưng Tra Như Diễm ôm chặt đùi Bàng Quán không buông.
Bàng Quán tức giận bật cười:
- Ha ha ha!
Bàng Quán cúi đầu nhìn Tra Như Diễm chằm chằm hỏi:
- Báo thù? Lmà sao báo thù? Ngươi muốn kêu ta dẫn người giết vào đất Luyện Ngục báo thù cho điệt tử bảo bối của ngươi phải không?
Tra Như Diễm ngừng khóc, khuôn mặt ngấn lệ ngẩn ngơ:
- ...
Phu quân nói đúng, không thể nào kêu Bàng Quán chạy vào Địa Ngục biển rộng tìm kim kiếm Miêu Nghị báo thù đi? Trước không nói có tìm được không, ít nhất cũng phải vào trong rồi tính. Dù đi vào thì đất Luyện Ngục không phải nơi Bàng Quán có thể tùy ý đến, nếu chờ Ngưu Hữu Đức trở về thì không biết hắn có còn sống rời khỏi Địa Ngục được không.
Tra Như Diễm đã hiểu ra, tiếp tục gào khóc nức nở:
- Tra gia của ta thật đáng thương, người ít ỏi...
- Câm miệng cho ta!
Bàng Quán tức giận quát:
- Mặt già của ta đã bị ngươi làm mất hết rồi còn có mặt mũi khóc lóc?
Bàng Quán co chân đá Tra Như Diễm lăn quay, chỉ vào mặt nàng sợ tái mét. Nếu không phải Tra gia ơn nâng đỡ, sợ nữ nhân này sai người ở sau lưng đâm chọt thì Bàng Quán rất muốn bỏ đồ ngu này.
Bàng Quán vung tay áo xoay người bước nhanh, sau lưng là tiếng gào khóc.
Bàng Quán vỗ trán, trong nhà có phu nhân chính thất như vậy thật khiến người nhức đầu.
Trên bầu trời đảo biển mờ tối bỗng lướt qua ba luồng sáng, ba tiếng nổ ầm vang. Hắc Thán mặc chiến giáp đứng trên trời rống to rồi lăn lộn, ba luồng sáng đỏ bay về hóa thành ba mũi Lưu Tinh tiễn rơi vào bàn tay Miêu Nghị.
Một tay Miêu Nghị cầm Phá Pháp cung một tay cầm Lưu Tinh tiễn, lòng mừng thầm. Qua mấy ngày nghiền ngẫm hắn đã nắm giữ được cách khống chế pháp bảo cung tên này, đây là một bộ bảo bối tốt.
Đám người ngũ thánh ở phía xa bàng quan dù không biết năng lực chịu đòn của Hắc Thán mạnh cỡ nào nhưng cũng hiểu uy lực cung tên này lớn biết mấy. Không trách ngũ thánh đỏ mắt thèm muốn, mấy hôm trước vừa thấy Miêu Nghị điều khiển cự kiếm Hồng Tinh độ thuần cao có thể phóng điện, lần này là tên báu Hồng Tinh độ thuần cao, đều là vật giá trị lớn, không biết lần này Miêu Nghị hốt được bao nhiêu tiền của.
Hắc Thán mặc chiến giáp dữ tợn như yêu ma, nó từ từ trên trời giáng xuống bên cạnh Miêu Nghị, uất ức rên rỉ như đang nói sao hắn lấy nó thử tên.
- Ư ử...
Miêu Nghị bổ sung bốn viên Kết Đan ngũ phẩm cho Phá Pháp cung, ba cây Lưu Tinh tiễn rồi cất vào.
Ngũ thánh co giật khóe miệng nhìn Miêu Nghị. Quá xa xỉ, đem năng lượng của bốn viên Kết Đan ngũ phẩm bổ sung cho pháp bảo, mắt không thèm chớp cái nào. Năm người thầm đoán tên này rốt cuộc giàu đến cỡ nào?
Bọn họ không biết rằng Kết Đan đều là chiến lợi phẩm Miêu Nghị kiếm được, chỉ tính trên người Tra Nhân Tuấn đã có hai mươi viên Kết Đan ngũ phẩm, tài vật khác cũng một đống lớn. Người chết trong tay Miêu Nghị chỉ có Tra Nhân Tuấn giàu nhất, chắc vì gã được cô cô giúp đỡ. Nhưng Miêu Nghị không nghĩ ra cái tên khờ này mang nhiều tài vật đến Địa Ngục làm chi? Địa Ngục là nơi bỏ tiền mua vui sao?
Miêu Nghị phất tay thi pháp chỉ vào Hắc Thán, chiến giáp trên người nó cuộn lại thành cái vòng cổ Hồng Tinh.
Hắc Thán thả lỏng lập tức quay đầu bay đi, nước bắn tung tóe, nó lao vào đại dương chơi đùa.
Cơ Hoan nhìn chằm chằm Hắc Thán biến mất, mắt lộ ra khát khao. Cơ Hoan nghe Cơ Mỹ Lệ nói biết Hắc Thán từ long câu tiến hóa thành ly long, có khả năng sẽ tiến hóa chân long. Làm Cơ Hoan rất gần gũi long tộc cực kỳ hâm mộ nó.
Với chúng sinh thì rồng là sinh linh cao cao tại thượng, bẩm sinh tượng trưng cho cao quý, khiến chúng sinh ngước nhìn.
Nhưng Cơ Hoan cũng biết tuy gã tu hành Yêu Pháp, nắm giữ pháp lực là có thể biến hóa thành người, nhưng đã bước chân vào yêu đạo dính yêu khí thì không được thuần túy như linh thú. Muốn mang yêu khí hóa thành chân long huyết thống cao quý mà bá đạo thì rất khó khăn. Từ mặt nào đó Cơ Hoan còn không bằng Hắc Thán nên gã rất hâm mộ.
Được cái này mất cái kia, nếu không phải nắm giữ yêu pháp thì chưa chắc Cơ Hoan sớm mở linh trí, không chừng đã là thức ăn trong miệng người khác, làm gì có hôm nay. Yêu đi lên đường tu hành, linh thú thì tuân theo pháp tắc tự nhiên, thuận theo thiên phú tự hình thành.
Miêu Nghị móc bảo bối hồ lô Hồng Tinh độ thuần cao ra, thi pháp lĩnh ngộ cách khống chế nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...