Hai nàng là nô tài trước mặt Miêu Nghị và Vân Tri Thu, vừa rời khỏi hai người bọn họ, hai nữ chính là chủ tử trong thiên hạ.
- Đại tỷ, tỷ phu!
Vân Nhược Song sôi nổi mặc váy hồng nhạt xuất hiện, đôi mắt sáng to tròn cười híp mắt như hình trăng khuyết với hai người, hai bên má còn có lúm đồng tiền, hàm răng trắng không tỳ vết, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
- Ân!
Miêu Nghị mặt ngoài cười nhưng lòng không cười gật đầu với nàng. Mỗi lần nhìn muội phu đều có cảm giác đau răng, vô ý thức nhớ tới nốt ruồi trên mặt, nhớ tới La Song Phi không đáng tin cậy.
Sau khi đám người Vân Ngạo Thiên rời khỏi Tiểu Thế Giới, Vân Nhược Song cũng đi tìm tỷ tỷ và tỷ phu. Không tìm được người, kết quả nha đầu trực tiếp hạ dược Diêm Tu. Diêm Tu bị dược phẩm làm mơ hồ, từ trong miệng Diêm Tu chiếm được tin tức Đại Thế Giới, tốt nha, nàng không rời đi mà chiếm cứ Vô Lượng Cung.
Dương Khánh tọa trấn nơi này cũng đau đầu vì tổ tông không đáng tin trước mặt, mắng lại không thể mắng, đánh lại không thể đánh, đuổi càng không dám đuổi.
- Tỷ phu, tại sao ngươi không cao hứng khi gặp ta?
Vân Nhược Song lại đưa mặt tới gần Miêu Nghị.
Miêu Nghị vô ý thức lui ra sau một bước.
- Ôi!
Đột nhiên Vân Nhược Song hét thảm một tiếng, Vân Tri Thu đã kéo lỗ tai của nàng, vừa kéo tai vừa mắng:
- Ngươi không phải muốn học thục nữ sao? Mới thục nữ vài ngày đã lộ nguyên hình, dám chạy đến nơi đây hạ độc, có phải ngươi muốn ăn đòn hay không?
- Đại tỷ, ta sai, lại nhéo lỗ tai sẽ đứt mất...
Thiên Nhi, Tuyết Nhi không có mặt nơi đây, Dương Khánh phất phất tay, bảo Tần Tịch mang theo Thanh Mai, Thanh Cúc đi bên cạnh hầu hạ Vân Tri Thu, sau đó đi theo Miêu Nghị báo cáo tình hình.
Sau khi báo chính sự xong, Dương Khánh nhắc tới một người:
- Đại nhân, đây là thư của muội muội ngài lưu lại.
- Muội muội ta?
Miêu Nghị sững sờ, chẳng phải lão tam ở Đại Thế Giới sao?
Dương Khánh nhắc nhở:
- Văn Phương của Tiên quốc thương hội.
- Úc!
Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, Dương Khánh đã từng nói với hắn, Văn Phương chạy đến tìm hắn, bởi vì hắn không có mặt nên Dương Khánh không tiện nói Miêu Nghị đi đâu, Văn Phương thất vọng lưu lại thư liền rời đi, nàng đi một chuyến tới đây cũng không dễ dàng.
Hắn đọc thư, bên trong vẫn là những lời nói trêu chọc, nói hắn hôm nay phong quang, có phải quên muội muội hay không.
Miêu Nghị đổ mồ hôi, hắn không nói lời nào, hắn đã quên muội muội tiện nghi này rồi. Nói khó nghe chút, tình huống của hắn hôm nay thật không nhớ tiểu nhân vật năm xưa.
Sau khi xem xong, Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Với tu vi của nàng lui tới không dễ dàng, phái người dẫn nàng tới đây, nữ nhân tu hành rất cực khổ, nàng không có cơ hội bên Tiên quốc, ta sẽ hỏi Mục Phàm Quân một tiếng, thương hội bên Vô Lượng quốc cần người không xem, nên an bài vị trí hợp lý cho nàng, cũng không phải muội muội thật sự gì, năm đó cũng có một phần giao tình, giúp ta chiếu cố một hai, cũng cho nàng nhiều cơ hội.
- Vâng!
Dương Khánh đáp ứng:
- Ta sẽ an bài!
Miêu Nghị lại nói:
- Chuyện của Đàm Lạc và Diệp Tâm, Chư Cát Thành có xử lý việc của hai người chưa?
Dương Khánh cười nói:
- Nàng vẫn câu nói cũ, chỉ cần tổ chức hôn sự tại Ngọc Nữ Tông, do đại nhân tự làm chủ hôn cho hai người, nàng tuyệt đối không có bất cứ ý kiến gì. Cũng không khó đoán ý đồ của nàng, các môn phái Thần Lộ trong Tiên quốc bị cưỡng bức dời tới đây, muốn đứng vững chân trong Vô Lượng quốc quá gian nan, cho nên muốn thế của đại nhân, xem ra vị chưởng môn Ngọc Nữ Tông cũng thật quyết tâm. Hiển nhiên nàng cũng chắc chắn đại nhân không từ chối, cũng đáp ứng khi xem mặt mũi Đàm Lạc và Diệp Tâm, nếu không thuộc hạ đi giáo huấn nàng.
Miêu Nghị lắc đầu cười cười, nói:
- Được rồi, lần này ta về là xử lý những việc vặt vãnh, ta chỉ ở nơi này nhiều nhất hai tháng, ngươi thông tri nàng nên nắm chắc thời gian, lúc đó ta sẽ đi qua.
- Vâng!
Dương Khánh đáp ứng.
- Đúng rồi, nên tổ chức hôn sự Yêu Nhược Tiên và Mạc Quân Lan phong quang một chút.
- Sợ là không được, bên kia hy vọng xử lý đơn giản, là ý của Mạc Quân Lan. Cũng có thể hiểu tâm tính của Mạc Quân Lan, dù sao cũng từng gả một lần.
- Tùy bọn họ.
Buổi chiều, sau khi biết Miêu Nghị và Vân Tri Thu đến, Yêu Nhược Tiên mang theo Mạc Quân Lan đi bái kiến, hiển nhiên Mạc Quân Lan có phần xấu hổ.
Đây không phải việc trọng yếu, trọng yếu là Miêu Nghị phát hiện Yêu Nhược Tiên trở thành chưởng môn, đã đứng ở góc độ chưởng môn cân nhắc công việc, không hề như lúc trước, đã học chủ động bái kiến.
Đương nhiên, hiển nhiên Yêu Nhược Tiên còn muốn giữ lại chút mặt mũi, dù sao hắn không nhìn mặt Miêu Nghị nhiều năm như vậy, hắn lấy cớ tìm Hắc Thán.
Về phần Thiên Nhi, Tuyết Nhi được buông lỏng đi chơi.
Trong Vô Lượng Cung, Yêu Nhược Tiên hưng phấn vuốt ve Hắc Thán, cũng tự mình đo đạc cho, luyện ra một bộ chiến giáp chuẩn bị cho nó.
Vân Tri Thu kéo Mạc Quân Lan đàm tiếu, cũng đưa các loại lễ vật, Miêu Nghị âm thầm lắc đầu, nữ nhân này vẫn chơi trò thu mua nhân tâm.
Thừa dịp Vân Tri Thu phải chào hỏi khách khứa, Vân Nhược Song vụng trộm đuổi kịp Miêu Nghị, quấn lấy hắn.
Miêu Nghị đi nơi nào, Vân Nhược Song theo nơi nào. Nàng cầm tay áo Miêu Nghị không buông, nhõng nhẽo nói:
- Tỷ phu, mang ta đi đi. Mang ta đi Đại Thế Giới xem đi, hảo tỷ phu, thân tỷ phu, van cầu ngươi.
Miêu Nghị bất đắc dĩ dừng bước, nói:
- Song nhi, nam nữ thụ thụ bất thân, đừng dong dài được không?
Vân Nhược Song cười lớn, đôi mắt to tràn như ánh trăng sáng.
- Vậy ngươi đáp ứng ta chẳng phải tốt sao?
Miêu Nghị thở dài:
- Việc này ta không thể quyết định, đi tìm tỷ tỷ của ngươi kìa.
Vân Nhược Song:
- Tìm nàng hữu dụng. Ta còn tìm ngươi làm gì?
Miêu Nghị cũng rút tay áo ra khỏi tay nàng.
- Vậy thì thứ lỗi cho ta vô năng vô lực, ngay cả ta cũng phải nghe lời tỷ tỷ của ngươi.
Vân Nhược Song trừng to mắt nói:
- Ngươi không phải chứ? Ngươi đường đường đại nam nhân còn sợ vợ, ngươi bị tỷ tỷ của ta quản nghiêm?
- Xùy!
Miêu Nghị khinh thường phất phất tay, hắn quay người rời đi, nói:
- Tùy ngươi nói như thế nào.
- Đứng lại!
Vân Nhược Song dậm chân, uy hiếp nói:
- Ngươi không đáp ứng, ta sẽ nói cho tỷ tỷ biết ngươi đi thanh lâu.
- Chiêu này vô dụng.
Miêu Nghị cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Bá!
Đột nhiên Vân Nhược Song xuất hiện trước mặt hắn, hai tay kéo cổ áo của mình, làm bộ giật giật, nghiêm trọng cảnh cáo:
- Không mang ta đi Đại Thế Giới, ta sẽ xé quần áo mình, nói với tỷ tỷ là ngươi phi lễ ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...