Lý Đông Mạc bỏ tay Tả Ứng Công ra:
- Thử xem liền biết!
Lý Đông Mạc xách trường đao đuổi theo. Mấy tùy tùng khoác giáp chạy theo cùng.
Tả Ứng Công, Quách Thành Tú nhìn nhau, cũng dẫn người theo.
Lý Đông Mạc hét to một tiếng:
- Tiểu tặc đừng hòng trốn!
Tư Đồ Tiếu và Lý Đông Mạc cách biệt tu vi quá lớn, dù đã trước tiên chạy tốn nhưng rất nhanh bị bắt kịp. Mắt thấy tình hình nguy cấp, Tư Đồ Tiếu đang chạy trốn bỗng vỗ tay, âm khí lượn lờ quanh người, gã xoay nhanh, từng bóng người bắn ra, bắn tới cuối cùng gã cũng biến mất.
Lý Đông Mạc chạy tới nơi ngây người. Mười tên cướp giống y như đúc ở trước mặt khiến người không phân rõ thật giả được, trong một chốc Lý Đông Mạc không biết nên đuổi theo ai. Hai tùy tùng theo sau cũng xoe tròn mắt, trước tiên mặc kệ mấy chuyện này, Lý Đông Mạc đuổi theo một người chém khoái đao xuống.
Bùm!
Một tên cướp nổ thành âm vụ dưới đao của Lý Đông Mạc, tán đi.
Lý Đông Mạc hét to một tiếng:
- Một người đuổi theo một tên!
Lý Đông Mạc tự mình truy sát một cái bóng, hai thuộc hạ đuổi theo một người.
Quách Thành Tú đuổi theo dòm chừng bỗng nghiêng đầu nói:
- Hèn gì dám cướp bóc tại đây, đúng là có chút năng lực. Tả huynh giúp một tay đi, đừng để chạy thoát ko thì Lý Đông Mạc cũng mất mặt.
Tả Ứng Công gật đầu, hai người vung tay lên dẫn theo thuộc hạ khoác phi giáp đuổi theo, bao vây tiễu trừ vài phân thân. Thuật pháp của Tư Đồ Tiếu rất quỷ dị, tốc độ không bằng người ta, thấy mình sắp bị đuổi theo nhưng nhiều lần dựa vào phân thân thoát khốn. Đám người Cơ Hoan kêu Tư Đồ Tiếu dụ địch cũng có lý do.
Chín người bao vây tiễu trừ, phân thân của Tư Đồ Tiếu nhiều lần bị phá, thật ra gã có cách thi triển nhiều hơn nữa nhưng cố tình chỉ làm ra chín phân thân cho chín người phá, cuối cùng làm bộ dáng bị buộc bất đắc dĩ không còn đường trốn đã chạy tới một tinh thể.
Vừa chạm đất Tư Đồ Tiếu liền giơ cao hai tay đầu hàng:
- Hàng! Đừng đánh nữa, ta đồng ý bó tay chịu trói!
Lúc đáp xuống đất dưới chân Tư Đồ Tiếu bị nứt rạn, sáu tùy tung bay tới vây quanh gã. Có người ném một khốn tiên thằng ra trói Tư Đồ Tiếu lại, mấy cây đao thương chĩa vào người gã. Ba đại thống lĩnh mới yên tâm đáp xuống. Lý Đông Mạc cười lạnh đang định nói gì thì bốn phía chợt nổ cái bùm.
Tinh thần Tả Ứng Công rung động sốt ruột hét to:
- Nguy rồi, trúng kế!
Sáu người dí đao thương trên người Tư Đồ Tiếu nghe tiếng đã định giải quyết gã trước, đao thương hầu như cùng đâm vào thân thể gã.
Bùm!
Âm vụ nổ tung, sáu người giết phân thân, khổn tiên thằng rớt xuống đất, không biết Tư Đồ Tiếu đi đâu, bỗng dưng biến mất. Sáu người kinh ngạc. Lý Đông Mạc, Tả Ứng Công, Quách Thành Tú giật mình vì động tĩnh bốn phía, nhanh chóng nhìn quanh. Bốn người bịt mặt vọt tới, Quách Thành Tú, Lý Đông Mạc, Tả Ứng Công lại giật mình, chợt cúi đầu thấy có người thừa dịp ba người bị xung quanh hấp dẫn sự chú ý thì lén cột ba sợi xích chế tạo bằng tinh tinh độ thuần cao. Ba người thế mới biết mình trúng liên hoàn kế.
Ba người không vừa gì, nhanh chóng cùng nhau phóng lên cao thoát khỏi bao vây.
Bùm!
Mặt đất nổ tung, ba người dựa vào tu vi cường đại kéo Tư Đồ Tiếu trốn dưới đất lên. Một mình Tư Đồ Tiếu sao có thể kéo được ba người. Nhưng không sao, chỉ sợ ba người tu vi quá cao chạy mất, tác dụng của Tư Đồ Tiếu là tập trung bọn họ lại một chỗ, bám chân họ. Không thì mấy người kia chạy trốn rất khó không để cá lọt lưới, chuyện xử lý ba người này không cần Tư Đồ Tiếu lo. Kinh nghiệm gặp trận chém giết của ngũ thánh rất phong phú, cũng rất hiểu biết ‘đồng nghiệp’ của mình. Ngay khi ngũ thánh bị kéo lên khỏi mặt đất thì Cơ Hoan lao tới người phát ra yêu quái mây mù nhanh chóng ngưng kết ra mấy chục cánh tay yêu kéo dài, như móng vuốt yêu ma điên cuồng tấn công sáu tùy tùng, tránh cho Tư Đồ Tiếu bị kéo lên khỏi mặt đất bị sáu người này công kích.
Tàng Lôi từ phía đối diện tay không vọt tới, không để ý chết sống dùng thân xác cứng rắn lao vào trường thương của một người đâm tới. Người đó hết hồn, hắn chưa từng gặp kiểu đánh liều mạng như vậy, đâm mạnh thương vào ngực Tàng Lôi. Người Tàng Lôi mọc ra một cánh tay, giơ thiền trượng lên.
Bùm!
Thiền trượng đập mạnh vào đầu của đối phương, người bị đập phun máu còn tưởng mình bị hoa mắt. Rõ ràng trường thương đâm trúng ngực Tàng Lôi nhưng không hiểu sao bị tay kia của đối phương cầm chặt. Tàng Lôi xoay thiền tượng, phần đuôi nhọn hoắc quét qua cổ họng người hộc máu. Tàng Lôi cầm thiền trượng xoay người giết hướng một người khác, tựa như sát thần, không thấy người thật thì có ai ngờ đây là hòa thượng xuất gia.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh,Tư Đồ Tiếu bị kéo ra khỏi mặt đất không đánh bừa tu vi với ba người Lý Đông Mạc, cũng không liều thắng người ta nổi. Tư Đồ Tiếu vung tay ném sợi xích ra ngoài, Mục Phàm Quân lao nhanh tới đón lấy sợi xích, vung tay quấn sợi xích vào tay bị ba người kéo bay nhanh lên.
Ba người Lý Đông Mạc nhanh chóng triệu ra vũ khí Hồng Tinh tức giận chém sợi xích dưới chân. Mục Phàm Quân ở bên dưới mắt lóe tia sáng tàn nhẫn, vung tay đánh ra vài phích lịch. Tia điện trên tay Mục Phàm Quân chia ra ba đường dọc theo sợi xích bò lên.
Ba người đang chém sợi xích dưới chân khẽ rên:
- A!
Bọn họ run rẩy co giật trên không trung.
Mục Phàm Quân phát ra phích lịch toàn thân lấp lánh ở trên không trung, kéo chặt sợi xích không thả. Vân Ngạo Thiên cầm đại đao đỏ máu lao vào, Mục Phàm Quân liền thu lại phích lịch trên người.
Vân Ngạo Thiên huơ đao liên tục chém trên không trung.
Phập! Phập! Phập!
Ba cái đầu Lý Đông Mạc, Tả Ứng Công, Quách Thành Tú bay lên, mắt lộ tia kinh khủng, dường như nằm mơ cũng không ngờ sẽ gục ngã tại đây. Ba người còn chưa chính thức đánh với đối phương mà đã gục ngã. Cái đầu bay ra, đôi mắt kinh khủng lộ tia bực tức, chết oan quá!
Trời sao bỗng có tiếng quát chói tai:
- To gan!
Năm người phân tâm nhìn sang, đều ngạc nhiên. Nam nhân giữa trán hiện Thải Liên nhất phẩm lao nhanh tới, đánh một đấm vào không trung. Người đến là Chu Thiên Ti nghênh tiếp khách!
Pháp lực dâng trào đánh ra, phản ứng đầu tiên của năm người là nhanh chóng chạy tứ tán.
Bùm!
Thật sự như trời sụp đất nứt, chính giữa tinh thể bất quy tắc hõm dấu tay sâu.
Ầm!
Lại một tiếng nổ, uy lực cú đấm xuyên qua tinh thể bất quy tắc bay ra từ mặt sau, bụi cát bay đầy. Một tinh thể cỡ mấy chục dặm bị Chu Thiên Ti đấm thủng, chính giữa thủng cái lỗ to, có thể thấy thực lực mạnh cỡ nào. Ngay sau đó Chu Thiên Ti đã lao tới gần truy sát. Mục Phàm Quân đứng mũi chịu sào, trong lúc gấp gáp nàng kéo sợi xích trói ba cái xác không đầu múa nhanh bốn phía. Chu Thiên Ti lao tới chộp sợi xích, vung tay. Sợi xích như sóng gợn khuếch tán.
Thực lực của đối phương thật sự quá mạnh, Mục Phàm Quân muốn buông tay chạy trốn cũng không kịp, bị sợi xích quét trúng sau lưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...