Quan trọng là Tư Đồ Tiếu không thích nghe mấy lời này.
Cơ Hoan sắp xếp suy nghĩ, tiếp tục bảo:
- Từ lúc nghe nha đầu nhà ta nói Miêu Nghị hốt được một mớ thì ta bắt đầu chú ý theo dõi mấy đại thống lĩnh Thiên Nhai. Làm trò vặt không có gì hay, đã làm thì phải chơi vố lớn. Công phu không phụ người vất vả, ta thật sự tìm được cơ hội. Các ngươi đoán xem trong một lần đánh cướp ta đụng phải ai?
Tư Đồ Tiếu khinh thường nói:
- Ngươi nghĩ chúng ta là heo sao? Còn phải đoán? Lý Đông Mạc gì đó mà ngươi nói đúng không?
- Sai!
Cơ Hoan vỗ đùi cái bốp phủ định suy đoán của gã, cười to bảo:
- Không phải Lý Đông Mạc, là người chúng ta đều quen nên mới kêu đoán.
Tư Đồ Tiếu nghẹn lời, gã đã tự nhận làm quen.
Bốn thánh nhìn nhau.
Tàng Lôi nói:
- A di đà phật, vậy thì không có người khác. Tại đây chúng ta làm gì có người quen, trừ người bên Miêu Nghị ra không có người khác.
Cơ Hoan xua tay:
- Sai!
Cơ Hoan trêu chọc mấy người:
- Không phải người bên Miêu Nghị, là năm người quen cũ của chúng ta, lúc chúng ta gặp hắn không biết tổ tông Miêu Nghị ở đâu. Chúng ta có ngày hôm nay liên quan rất lớn đến người đó, mọi người phỏng đoán thử.
Bốn người nhìn nhau, hoang mang nghi ngờ. Là người quen cũ của họ nhưng không phải người bên Miêu Nghị, bọn họ được như ngày nay liên quan rất lớn tới người đó, có thể đến đại thế giới...
Đáp án quá rõ ràng!
Trong đầu mấy người cùng xuất hiện một người, đồng thanh kêu lên:
- Vu Hành Giả?
- Đúng rồi!
Cơ Hoan vỗ tay, gật đầu cười nói:
- Không sai! Là Vu Hành Giả!
Dù đã đoán được nhưng bốn người, con cái, đồ đệ của họ đều hơi kinh ngạc.
Vân Ngạo Thiên kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi gặp Vu Hành Giả ở trong đại thế giới?
Cơ Hoan khẽ thở dài:
- Lúc đầu ta gặp hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm, xác nhận ngay mặt mới dám tin.
Mục Phàm Quân hỏi:
- Hắn nói gì với ngươi?
Cơ Hoan nói:
- Hắn than thở bảo muốn tránh né các ngươi nhưng không ngờ vẫn gặp, số phận đã định trước. Ta hỏi hắn sao ở đại thế giới, hắn hỏi ngược lại ta, hắn dẫn đường Miêu Nghị đến đại thế giới, ngươi nói xem tại sao lão nạp ở đại thế giới? Nếu ta không tính sai thì Phong Bắc Trần đã chết, năm vị đều đến đại thế giới phải không?
Bốn thánh im lặng, xem ra Vu Hành Giả sớm biết đường đi đại thế giới nhưng không hiểu tại sao cố tình dẫn độ người đầu tiên là Miêu Nghị.
Cơ Hoan cũng cùng suy nghĩ như bọn họ, tiếp tục bảo:
- Nghe Vu Hành Giả nói vậy có chuyện ta không thổ lộ thì khó chịu. Ta hỏi hắn: Lục thánh chúng ta và ngươi quen biết nhiều năm, ngươi đã biết đường đến đại thế giới vậy tại sao không sớm nói cho chúng ta hay? Vu Hành Giả bảo bởi vì lão nạp biết cho dù lão nạp không nói thì các ngươi vẫn sẽ đến đại thế giới, bây giờ đến rồi đấy thôi. Ta hỏi hắn bàn về thực lực chúng ta không thua Miêu Nghị, tại sao không nói cho chúng ta biết trước mà chọn Miêu Nghị? Các ngươi đoán xem hắn nói sao?
Bốn thánh đồng thanh kêu lên:
- Nói sao?
Cơ Hoan im lặng một lúc, chậm rãi nói:
- Vu Hành Giả nói vì Miêu Nghị là người có đại khí vận, đã định trước tiền đồ vô lượng. Hắn không tránh được nên đành dẫn Miêu Nghị tới đây.
Nghe vậy lòng bốn thánh dậy sóng. "Đại khí vận, tiền đồ vô lượng", trong lòng bọn họ lặp đi lặp lại câu này.
Người khác nói câu đó chưa chắc họ tin, nhưng bọn họ sớm lĩnh giáo Vu Hành Giả thần cơ diệu toán, thật sự là thần cơ diệu toán, bọn họ đều đã xác minh rồi. Vu Hành Giả không nói chuyện thì thôi, đã mở miệng thì tuyệt đối không nói bậy.
Kết hợp tình trạng của mình rồi so với Miêu Nghị thì đúng như Vu Hành Giả nói, có chút dấu hiệu "Đại khí vận", tiểu tử kia đã hoạt động rất tốt trong đại thế giới.
Vân Khiếu, Vân Báo nhìn nhau, lòng có chung suy nghĩ: Thu tỷ nhi gả đúng người.
Trong phút chốc mọi người chìm trong im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Thật lâu sau Mục Phàm Quân hỏi:
- Vu Hành Giả thần long thấy đầu không thấy đuôi, khó khăn lắm mới gặp gỡ, ngươi không lĩnh giáo hắn một chút sao?
Cơ Hoan khẽ thở dài:
- Có, tất nhiên rồi. Chúng ta đã đến trình trạng này, sao có thể không xin lĩnh giáo được. Ban đầu Vu Hành Giả không chịu nói nhiều, ta hết sức năn nỉ dây dưa rốt cuộc cầu được vài câu từ miệng hắn.
Bốn thánh đồng thanh kêu lên:
- Câu gì?
Cơ Hoan nói:
- Hắn hỏi ta cầu tài hay cầu tiến trình, ta nói cầu cả hai. Vu Hành Giả bấm đốt, nói mấy năm nay chúng ta chọn sai đối tượng phát tài, chỉ đến đại Nam Tử tinh thống lĩnh Thiên Nhai này, nói đại thống lĩnh là bước ngoặt vận mệnh của chúng ta trong đại thế giới, còn viết đồ cho ta. Sau đó Vu Hành Giả dặn đừng lộ thiên cơ với Miêu Nghị, sau đó ta không giữ hắn lại được nữa. Ta hỏi Vu Hành Giả đi đâu, hắn nói tùy duyên sau đó đi.
Bốn thánh đăm chiêu.
Tàng Lôi khẽ thở dài:
- Không ngờ trong phật môn của ta còn có nhân vật thần cơ diệu toán như vậy. Sau khi đến đại thế giới thì ta từng hỏi thăm nhưng không nghe nói trong đại thế giới có thần thông thần cơ diệu toán gì. Cái gọi là thần cơ diệu toán đều là lời hư ảo, Vu Hành Giả thật khiến người không thể tưởng tượng.
Mục Phàm Quân nói:
- Lão yêu quái, Vu Hành Giả viết cái gì cho ngươi? Lấy ra xem.
Mấy người gật đầu, cũng có ý đó. Cơ Hoan không giấu diếm, ném ra khối ngọc điệp.
Mục Phàm Quân nhận lấy nhanh chóng thi pháp xem, đọc xong cau mày, nàng hoang mang trầm ngâm nói:
- Binh hành nước cờ hiểm sẽ có họa, nếu không đường đi thì đây là chốn về. Rắn không đầu không được, chậm đợi trong cũi. Khi lục tử gặp lại, phong vân lại nổi lên... Tinh đồ bên dưới là có ý gì?
Thấy Mục Phàm Quân cứ ôm ngọc điệp không đưa còn lầu bầu, mấy vị khác không đợi kịp. Tư Đồ Tiếu xòe năm ngón hút ngọc điệp vào tay, phớt lờ Mục Phàm Quân trừng mắt.
Tư Đồ Tiếu thi pháp xem xét, trầm ngâm nói:
- Binh hành nước cờ hiểm sẽ có họa, nếu không đường đi thì đây là chốn về. Rắn không đầu không được, chậm đợi trong cũi. Khi lục tử gặp lại, phong vân lại nổi lên...
Tư Đồ Tiếu con đang suy nghĩ đã bị Tàng Lôi giật lấy đọc, biểu tình hoang mang khó hiểu.
Cuối cùng ngọc điệp rơi vào tay Vân Ngạo Thiên, cũng suy tư.
Vân Ngạo Thiên mắng:
- Lại là sấm ngôn, có ý khỉ gió gì đây? Vu Hành Giả này nói chuyện luôn như lọt vào trong sương mù, khiến người không đoán ra, nhìn là bực!
Vân Ngạo Thiên ngước lên nhìn Cơ Hoan:
- Rốt cuộc có ý gì?
Cơ Hoan cười khổ nói:
- Ban đầu ta cũng không hiểu, khi đó không suy nghĩ nhiều, quan trọng là có nghĩ cũng vô ích. Không đoán ra vậy lo tìm hiểu tình huống nơi hắn chỉ điểm, điều tra ra đại thống lĩnh Thiên Nhai của Nam Tử tinh tên là Lý Đông Mạc thì chuyện tiếp theo cũng rõ ràng. Qua một ít manh mối cẩn thận kiểm chứng, ta hiểu đại khái sấm ngôn của hắn là gì.
Tàng Lôi khẽ thở dài:
- Ngươi nói mau giùm đi, còn chần chừ thì Phật gia cũng phải giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...