Vân Tri Thu liên lạc với Nguyệt Dao báo qua cách truyền tấn.
Miêu Nghị tạm thời vào trạng thái bế quan, tham ngộ áo nghĩa thân thể mở ra không gian. Miêu Nghị muốn thừa dịp kiểu của Thận Mê để lại cho hắn ấn tượng còn sâu thì tăng thêm ấn tượng, hắn sợ thời gian lâu sẽ quên.
Địa điểm bế quan là trong động tiên cửa hàng của Cơ Mỹ Lệ. Nàng là yêu tu, có vài điểm Miêu Nghị có thể tham khảo với nàng, hoặc nên nói là học hỏi.
Mấy tháng sau, Nam Tử tinh, bên thác nước dưới chân núi, địa thế hiểm trở.
Vân Ngạo Thiên từ trên trời giáng xuống, sau lưng có con thứ sáu Vân Khiếu, con thứ tám Vân Báo, nữ nhi thứ mười ba Vân Qyên, nữ nhi thứ mười bốn Vân Phong. Vân Ngạo Thiên mang hết bốn con cái cảnh giới Kim Liên. Con trai thứ mười sáu Vân Cương, mười chín Vân Quảng, con gái thứ ba mươi ba Vân Hương, ba người này pháp lực chưa tới cảnh giới Kim Liên nên tạm thời không đi theo.
Yêu Thánh Cơ Hoan đứng dưới thác nước chắp tay nghênh tiếp:
- Lão ma đầu đến rồi!
Cơ Hoan phất tay chỉ hướng thác nước:
- Mặt sau có một động thủy liêm, lão quỷ, đại hòa thượng, nam nhân bà đều đã đến, chỉ thiếu ngươi, mời!
Hai người cùng lắc mình vào trong thác nước.
Vân Khiếu nghiêng đầu ra hiệu với các huynh đệ tỷ muội. Vân Phong bay lên một đỉnh núi trông chừng Vân Quyên canh giữ bên ngoài thác nước cảnh giác bốn phía. Vân Khiếu, Vân Báo lắc mình lao vào thác nước.
Đằng sau thác nước đúng là có một động thủy liêm thiên nhiên, không gian bên trong rất rộng rãi, có mấy viên dạ minh châu chiếu sáng.
Một khối đá to bị điêu thành bàn ghế. Mục Phàm Quân đang ngồi, nàng chỉ mang theo hai đệ tử cảnh giới Kim Liên. An Như Ngọc đứng sau lưng Mục Phàm Quân, Tông Trấn ở bên ngoài trông chừng.
Tư Đồ Tiếu, Tàng Lôi, Cơ Hoan cũng vậy, chỉ mang đệ tử cảnh giới Kim Liên đến.
Vân Ngạo Thiên ngồi xuống nhìn quanh hang:
- Lão yêu quái, đây là nơi ngươi tạm cư ngụ sao?
Cơ Hoan vuốt râu cá trê cười nói:
- Cư ngụ cái gì đâu, luôn bôn ba khắp nơi, đi ngang qua đây vừa đúng phát hiện nó.
Mục Phàm Quân lạnh nhạt nói:
- Người đã đến đông đủ, bớt nói nhảm nhiều đi. Hãy nói thẳng, tìm đến đường phát tài gì mà muốn chúng ta mang đệ tử Kim Liên cùng đến?
Những người khác cũng ánh mắt đầy ý hỏi nhìn Cơ Hoan chằm chằm.
Cơ Hoan quét mắt qua bốn vị ‘bằng hữu lâu năm’, nhỏ giọng nói:
- Chắc hẳn mấy vị cũng biết vị trí đại thống lĩnh của Miêu Nghị béo bở thế nào, hơn xa chúng ta tưởng tượng, tùy tiện đi một chuyến là bỏ xa chúng ta mấy năm nay vất vả, không xứng xách giày cho hắn.
Tư Đồ Tiếu âm trầm hỏi:
- Ngươi kêu chúng ta tới đây chắc không phải muốn hại hắn đi? Không đúng, nếu muốn nhằm vào hắn thì nên đến gần Thiên Nguyên tinh, kêu chúng ta chạy xa như vậy làm gì?
Cơ Hoan xua tay:
- Suy nghĩ nhiều rồi, tên kia rất tinh ranh, hắn cũng nói đã để lại hậu chiêu nhằm vào chúng ta, đụng vào hắn là công pháp chúng ta tu hành sẽ bị lộ ra, trở thành phản tặc của Thiên Đình ngay, chúng ta cần gì tự tìm rắc rối?
Tàng Lôi nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi tìm ra cách là kéo chúng ta cùng đi làm đại thống lĩnh? Nếu làm như thế thì Thiên Đình tăng thêm người, dù ta đồng ý làm, chúng ta ở trong thể chế Thiên Đình càng dễ lộ ra dấu vết công pháp tu hành hơn.
Cơ Hoan lườm Tàng Lôi:
- Sao ta không nghĩ tới điều này được?
Mục Phàm Quân nói thẳng:
- Lão yêu quái đừng biệt quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng ra đi.
Cơ Hoan cười cười, bỗng sắc mặt âm trầm chỉ vào cái bàn, trầm giọng nói:
- Vẫn câu cũ, vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai béo bở vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta. Nếu các vị không sợ thì chúng ta hợp tác làm một vố, tùy tiện hốt một mớ đủ cho chúng ta nghỉ ngơi thật lâu, ít nhất đủ tài nguyên tu luyện cho toàn đệ tử trong một ngàn năm.
Tư Đồ Tiếu cười khẩy nói:
- Ngươi muốn đánh cướp đại thống lĩnh Thiên Nhai sao? Ngươi cũng biết Thiên Nhai rồi, có cao thủ cảnh giới Thải Liên tọa trấn.
Vân Ngạo Thiên nạt:
- Nghe hắn nói xong đã! Hắn đã có ý nghĩ này thì chắc có tính toán. Lão yêu quái, ngươi cũng đừng lấy lời đó ra dụ dỗ chúng ta nữa, có gì cứ nói thẳng, có con đường gì thì nói rõ ra đi.
- Đường ở đây, trên người đại thống lĩnh Thiên Nhai Lý Đông Mạc của Thiên Nhai Nam Tử tinh!
Cơ Hoan chỉ mạnh vào cái bàn:
- Xuống tay với những tán tu không có gì hay, ai nấy nghèo mạt rệp. Mười mấy năm nay ta ngược chạy xuôi khắp nơi, đã bao nhiêu năm không chăm chỉ như vậy, cướp hơn trăm lần nhưng kiếm đường không có, bối cảnh cũng không, chẳng có thế lực, tin tức không nhạy chỉ có thể chuyên làm chuyện đánh cướp. Đời này lần đầu tiên xem ăn cướp là nghề của mình, nếu truyền về tiểu thế giới sẽ người cười đến rụng răng.
- Nếu phát tài được thì vất vả cũng đáng. Nhưng bản thân vất vả, mất bao nhiêu lộ phí, Kim Thoa, Ngân Thoa cũng phải bỏ tiền ra mua, còn một đống người chi tiêu và tài nguyên tu luyện, không để dành được tiền gì. Cao thủ mập chút thì chúng ta không dám đụng vào. Mượn tiền từ chỗ Miêu Nghị cho tới nay chưa trả hết, ta không có mặt mũi liên lạc với nha đầu nhà ta.
- Nhi tử của ta bên tiểu thế giới còn tưởng ta sống sung sướng thế nào ở bên này, vừa liên lạc đã hỏi khi nào có thể lại đây hiệu lực. Ta nghĩ các vị cũng chẳng khá hơn ta đúng không?
Nghe mấy lời đó bốn thánh im lặng, lòng đầy ưu tư, đại thế giới khó sống.
Mấy người thầm bức bối. Cùng là con người nhưng lúc Miêu Nghị đến đại thế giới tu vi còn không bằng bọn họ, đến nay tu vi vẫn kém hơn họ. Nhưng tên kia nhanh chóng đứng vững gót chân, sống khỏe phây phây, mở tiệm buôn bán náo nhiệt kiếm hàng đống tiền khiến người mắt đỏ. Bị người buộc không có đường lui thì chạy đi lăn lộn trong Thiên Đình, có số làm quan tay nắm quyền to, sống cực kỳ tiêu sái, có thể nói là nổi tiếng khắp đại thế giới, ít ai chưa từng nghe về Ngưu đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức.
Còn bọn họ thì sao? Cho tới nay không thấy chỗ nào để vươn lên, người so với người tức chết người. Nghe nói tên đó cũng đắc tội nhiều người, tình cảnh nguy hiểm hơn họ rất nhiều nhưng hắn vẫn sống rất tốt, bọn họ và tên đó chênh lệch lớn vậy sao?
Bọn họ không biết rằng Miêu Nghị đến đại thế giới món tiền đầu tiên cũng là ăn cướp, nhưng tên kia gan to bằng trời trực tiếp khứ cướp bóc vườn trái cây trên linh đảo.
Mục Phàm Quân lên tiếng nói:
- Lão yêu quái, sao ngươi còn ẻo lả hơn cả nữ nhân vậy, phong phạm Yêu Thánh đâu rồi?
Cơ Hoan khinh thường nói:
- Phong phạm Yêu Thánh? Bây giờ chúng ta còn phong phạm đó sao? Các ngươi cũng là đường đường là một trong lục thánh, nói xem có vị nào trong mười mấy năm nay ăn cướp ít hơn năm mươi lần không? Nếu có người thấp hơn số lần này thì ta thừa nhận có phong phạm! Ta nói thật, vừa nghe có đường phát tiền liền chạy tới nhanh như vậy, các ngươi sốt ruột đến mức nào đây?
Tư Đồ Tiếu nói:
- Chúng ta đến không phải để nghe người lải nhải phun nước đắng, đừng nói chuyện vô dụng, nói trọng điểm đi. Ngươi nói tới Lý Đông Mạc là sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...