Tử Vân vội lên tiếng:
- Cô gia và tân phu nhân là người quen cũ, tình cảm nhiều hơn ba nhà khác, lát nữa nhớ trở về qua đêm chứ đừng vắng vẻ người mới.
Tử Vân mang theo nhiệm vụ đến, có vài lời Hồng Trần không nói nên lời nhưng nàng phải nói. Tử Vân đang nhắc nhở Miêu Nghị làm lễ xong nhớ tới bên này động phòng.
Khóe môi Miêu Nghị cong lên đùa cợt, quay đầu hỏi Hồng Trần:
- Nàng cũng muốn động phòng với ta đêm nay? Nếu nàng thật sự muốn thì ta sẽ lại đây thật.
Hồng Trần khẽ thở dài:
- Phu quân thích làm gì thì làm.
Tử Vân, Tử Hoa cau mày, hai người không vừa lòng với lời Hồng Trần nói.
Miêu Nghị không nói thêm gì nữa, bước nhanh đi tới nhà tiếp theo, động phòng với Cơ Mỹ Lệ.
Vén khăn trùm đỏ lên, uống rượu giao bôi làm lễ phu thê xong Cơ Mỹ Lệ nói thẳng:
- Tối nay phu quân nhớ lại đây với thiếp thân!
Vị này trực tiếp tranh thủ quyền Miêu Nghị lại đây động phòng, tuy nàng không tình nguyện nhưng đã nhận mệnh gả đi, mang theo ích lợi gia tộc thì nàng không gìa mồm nữa, phải thực hiện giá trị của mình vì gia tộc, không thì hy sinh uổng phí.
Miêu Nghị không đồng ý cũng không từ chối, hắn đi nhà tiếp theo, bên Ngọc Nô Kiều.
Miêu Nghị mới ra cửa Cơ Mỹ Lệ liền nói với hai thị nữ:
- Ra ngoài theo dõi hắn, nếu ở lâu trong nhà khác thì đi gõ cửa cho ta.
Hai thị nữ hiểu ý đi ra.
Một gian động phòng khác, trong tình hình này Ngọc Nô Kiều hết sức căng thẳng khi đối diện Miêu Nghị. Đặc biệt lúc hành lễ Ngọc Nô Kiều lắp bắp kêu phu quân, dường như khủng hoảng chuyện tiếp theo mà nàng không cách nào né tránh.
Nữ nhân này há mồm ngậm miệng luôn kêu hắn là Miêu tặc, còn muốn giết hắn, cực kỳ kiêu ngạo.
Miêu Nghị thầm cười nhạt, trêu chọc hỏi:
- Nói gì? Ta không nghe rõ, nàng kêu ta là gì?
Ngọc Nô Kiều muốn một cước đạp chết hắn, nàng cắn răng cố gắng bình tâm kêu lên:
- Phu quân!
- Cái gì?
Miêu Nghị vẫn nhây:
- Giọng nhỏ quá, chắc không phải đang kêu ta là Miêu tặc đi?
Ngọc Nô Kiều giận, nàng rống cổ la to:
- Phu quân!
La xong Ngọc Nô Kiều nhìn thị nữ xoe tròn mắt đứng hai bên, Miêu Nghị đứng đối diện bị tiếng rống của nàng làm giật mình. Ngọc Nô Kiều cũng trợn tròn mắt, có lẽ người bên ngoài cũng nghe tiếng hét của nàng, nếu đồn ra ngoài thì nàng còn mặt mũi gì.
Ngọc Nô Kiều đang xấu hổ chợt thấy Miêu Nghị nín cười, nàng túm cổ áo hắn quát nạt:
- Ngươi đùa giỡn ta!
- Làm phản sao? Bây giờ nàng là tiểu thiếp của ta, ta kêu nàng đứng thì không thể ngồi, còn dám đánh ta?
Miêu Nghị buồn cười chỉ vào tay Ngọc Nô Kiều:
- Có thả ra không?
Có xu hướng đánh nhau rồi đây!
Hai nữ đứng bên cạnh luống cuống vội chạy lại tách hai người ra. Nếu đánh nhau trong khi động phòng thì sao được.
Bị tách ra Miêu Nghị không làm chuyện tân hôn đánh thê tử, hắn chỉ vào Ngọc Nô Kiều, cảnh cáo:
- Ngọc Nô Kiều, nghe kỹ đây, gả cho rồi tức là người của ta, nàng không chỉ mạnh miệng là được! Ta chờ xem nàng có thể kiêu ngạo bao lâu, có giỏi thì suốt đời đừng chịu thua cúi đầu!
Miêu Nghị nói xong hừ lạnh quay đầu đi, vung tay áo bước ra cửa.
Ngọc Nô Kiều tức giận vùng vẫy muốn tranh cao thấp với Miêu Nghị:
- Cẩu tặc đừng chạy! Ngươi nghĩ ta tự nguyện gả cho ngươi sao...!
- Phu nhân, không thể nói câu đó!
Hai thị nữ sợ hết hồn, quỳ xuống, mỗi người ôm một chân Ngọc Nô Kiều cầu xin:
- Phu nhân đã gả qua cửa, đã là người của Miêu gia, phu nhân cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi gì...
Một gian động phòng khác, vải trùm đầu vén lên, Pháp Âm mặc trang phục tân nương có phong tình khác, làm tim Miêu Nghị đập nhanh.
Pháp Âm cũng kỳ lạ, làm lễ phu thê xong nàng chủ động hỏi:
- Phu quân một lúc cưới bốn người, khi động phòng phải làm sao?
Miêu Nghị cười hỏi:
- Nàng cảm thấy nên làm sao?
Pháp Âm nói:
- Ta muốn cảm nhận tình phu thê, nên tất nhiên không muốn bỏ qua đêm động phòng. Nhưng giữ phu quân lại thì không công bằng với ba vị tân nương khác, nên ta muốn nghe tính toán của phu quân thế nào. Phu quân đêm nay muốn luân lưu hay chỉ sủng riêng một nhà? Nếu là vế sau thì ở lại qua đêm chỗ của ta cũng được, ta rất là mong đợi, cũng sẽ hết lòng hầu hạ phu quân. Trước đó ta có tìm người hỏi thăm, chuẩn bị đầy đủ rồi, tin tưởng sẽ không để cho phu quân thất vọng!
Câu này thốt ra từ miệng Pháp Âm, nhìn bộ dạng cực kỳ nghiêm túc của nàng không có chút ngượng ngùng hoặc làm ra vẻ.
Miêu Nghị đứng ngây tại chỗ, kinh sợ, hắn chưa từng nghĩ cái người không nhiễm lục trần mà nói ra lời như thế được, trong một chốc không biết trả lời nàng ra sao.
Cuối cùng Miêu Nghị không đi nhà nào, hắn ra tiểu viện đi tẩm cung của chính thất, tức là tẩm cung của hắn và Vân Tri Thu, gọi là chính cung.
Miêu Nghị không ngờ Vân Tri Thu một mình trốn trong phòng riêng tu luyện.
Cửa đá nặng nề mở ra, Vân Tri Thu khoanh chân tĩnh tọa trên giường ngọc mở mắt ra. Nhìn Miêu Nghị mặc đồ may mắn mỉm cười đến gần, nàng ngạc nhiên thu công, đặt chân xuống giường.
Vân Tri Thu lấy làm lạ hỏi:
- Đêm động phòng hoa chúc, ngươi không đi cùng tân nương tử mà tới nơi này làm gì? Xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị đến gần:
- Ngày vui lớn như vậy sao có thể vắng vẻ phu nhân.
Miêu Nghị ôm ngang Vân Tri Thu vào ngực, bước nhanh đi ra ngoài.
- Ngươi làm gì!
Vân Tri Thu giật mình vùng vẫy:
- Ngươi không đi động phòng mà chạy tới chỗ ta, lỡ bị người nói thì ta làm sao được?
Miêu Nghị ôm chặt không thả, vừa về tới tẩm cung liền đặt nàng lên tường hôn nồng nhiệt, hai tay ôm siết nàng.
Ban đầu Vân Tri Thu còn chống cự, cuối cùng quần áo bị xé rách, nàng bị đè lên giường mềm thì nhận mệnh.
Mây mưa qua đi, Vân Tri Thu mỹ mãn hưởng thụ, tuy nhiên vẫn làm bộ đánh Miêu Nghị một trận:
- Ngươi như vậy sao được, về sau không chừng bị những tiểu thiếp của ngươi chỉ trích ta!
Miêu Nghị ôm Vân Tri Thu, tâm sự tình hình lúc làm lễ phu thê:
- Bọn họ sao? Nàng không biết chuyện vừa rồi quái đản cỡ nào...
Vân Tri Thu buồn cười hết sức, đặc biệt nghe nói Miêu Nghị suýt đánh nhau với Ngọc Nô Kiều thì ôm bụng cười bò, suýt chảy nước mắt.
Vân Tri Thu thỉnh thoảng đấm người Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, mỗi người mỗi vẻ, chúc mừng!
- Còn cười?
Miêu Nghị vỗ mạnh mấy cái vào cặp mông trắng bóc, làm Vân Tri Thu rên rỉ xin tha. Miêu Nghị ôm Vân Tri Thu vào lòng yên lặng nhìn nóc nhà, vuốt ve thân thể nàng thật lâu.
Vẻ mặt Miêu Nghị hoảng hốt lẩm bẩm:
- Rượu ngon giai nhân khiến người lười nhác, sợ là quân tâm không còn tiến tới, lãng phí thời gian. Nếu có hồng nhan không già, chỉ chờ ngày cùng quân mây mưa thì đâu có xa xôi ngoài tầm với.
Vân Tri Thu mái tóc đen xõa tung ngước lên, mắt lấp lánh sáng nhìn Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, lời này không giống như ngươi có thể nói ra.
- Khi đó ta còn là thiếu niên thế tục, Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, lần đầu thấy Hồng Trần thì kinh vi thiên nhân...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...