Miêu Nghị đang chật vật trong vườn hoa thì cấp dưới chạy lại báo:
- Ngũ gia, Tư Đồ Tiếu đến!
Rốt cuộc có chuyện giải vây rồi!
Miêu Nghị mừng rỡ, vung tay nói:
- Cho mời!
Chờ khi Tư Đồ Tiếu mang Ngọc Nô Kiều đến thì Cơ Hoan mắt hấp háy nhìn nàng.
Miêu Nghị lấy cớ quay đầu né tránh Vân Tri Thu khiến hắn đổ mồ hôi hột.
Miêu Nghị chắp tay hỏi, thái độ khách sáo hơn trước nhiều:
- Không biết Quỷ Thánh tiến đến có chuyện gì?
Ai ngờ Tư Đồ Tiếu liếc qua Cơ Hoan, âm trầm nói:
- Bản tôn đến đây gần giống Cơ Hoan, không biết ngươi và Cơ Hoan nói chuyện thế nào rồi?
Vân Tri Thu ngoài cười nhưng trong không cười:
- Ha ha! Ha ha! Ha ha!
Vân Tri Thu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt châm chọc ngửa đầu nhìn trời.
Miêu Nghị thộn mặt ra:
- ...
Miêu Nghị từ từ nhìn sang Ngọc Nô Kiều, chỉ vào nàng hỏi:
- Quỷ Thánh đừng nói là Ngọc Nô Kiều cũng muốn gả cho ta làm thiếp?
Ngọc Nô Kiều nghe mà khó chịu, nghiêng đầu nhìn sang bên. Nếu sư phụ giải quyết xong việc này cũng đành thôi, thế nhưng cố ý dẫn nàng tới cho Miêu Nghị thấy mặt, khiến nàng xấu hổ khó chịu, nhưng khó cãi sư mệnh.
Tư Đồ Tiếu gật đầu nói:
- Việc hôn nhân có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Lần này đến lượt Miêu Nghị ngửa đầu bật cười:
- Ha ha ha!
Miêu Nghị không ngốc, một mình Cơ Hoan làm vậy thì không sao, Tư Đồ Tiếu cũng có hành động tương tự đã lộ rõ ý đồ. Miêu Nghị chủ động đến gần Ngọc Nô Kiều, đi vòng quanh đánh giá nàng.
Cuối cùng Miêu Nghị chắp tay sau lưng đứng đối diện Ngọc Nô Kiều, nghiêm túc hỏi:
- Ngọc Nô Kiều, chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, đừng nói chuyện khách sáo. Ta hỏi nàng, nàng thật sự cam tâm tình nguyện gả cho ta làm thiếp?
Vân Tri Thu quay đầu, Tư Đồ Tiếu, Cơ Hoan nhìn sang, mọi cặp mắt tập trung vào Ngọc Nô Kiều khiến nàng cảm thấy áp lực, đặc biệt thị ánh mắt ám chỉ mệnh lệnh của Tư Đồ Tiếu.
Thấy vẻ mặt Miêu Nghị trêu cợt, lòng Ngọc Nô Kiều thầm tức giận, ta dựa vào cái gì sợ ngươi?
Ngọc Nô Kiều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói:
- Đồng ý!
Quan trọng là trước áp lực của Tư Đồ Tiếu thì Ngọc Nô Kiều không cách nào nói ba chữ ‘không đồng ý’. Tư Đồ Tiếu đã giải thích rõ các loại quan hệ lợi và hại với nàng, nàng cũng đã đồng ý hy sinh chính mình, an ủi nghĩ mình hướng về Âm Hồn Thông Dương quyết. Bây giờ mà đổi ý là làm sư phụ mất mặt.
- Ha ha ha!
Miêu Nghị cười to ba tiếng:
- Bộ dạng đó không giống nguyện ý, tin nàng mới lạ.
Quay đầu coi rẻ nói với Cơ Hoan, Tư Đồ Tiếu:
- Các ngươi làm trò này có gì hay? Các ngươi yên tâm, ta nói chuyện giữ lời, đã hứa mang các ngươi đi đại thế giới thì chắc chắn sẽ thực hiện, lấy sắc đẹp ra dụ dỗ ta thì hơi thấp kém. Miêu Nghị ta đây không phải chưa từng gặp nữ nhân!
Miêu Nghị đến bên cạnh Vân Tri Thu, nắm tay nàng, nịnh bảo:
- Phu nhân của ta đẹp không thua bất cứ ai!
Vân Tri Thu hất tay ra, không lĩnh tình:
- Hừm!
Đột nhiên mấy người cùng nhìn lên trời. Ba người bay trên không trung, giá lâm là Phật Thánh Tàng Lôi, Thất Giới Đại Sư và một nữ nhân vạt áo bay phất phới mà Miêu Nghị không quen.
Tàng Lôi không khách sáo, trực tiếp mang theo nữ nhân đáp xuống đất. Tàng Lôi không được chú ý, Thất Giới Đại Sư cũng vậy, mọi người tập trung nhìn nữ nhân đứng sau lưng Tàng Lôi.
Người mèm mại cao ráo, eo nhỏ ngực to, hơi mảnh khảnh, váy dài trắng tinh, vải trắng bao búi tóc bới cao rũ ra sau, trán đầy, trắng trong như ngọc, mày ngài, mắt như làn nước, lông mày cong cong, mũi ngọc môi son, mặt trắng tựa đóa sen trắng.
Nữ nhân đi theo sau Tàng Lôi, Thất Giới Đại Sư nhẹ nhàng bước đến, thướt tha yêu kiều, giơ tay nhấc chân lả lướt, vẻ mặt tràn ngập từ tuệ. Thật là một nữ nhân đoan trang xinh đẹp, trang nhã.
Kinh diễm!
Nữ nhân này xuất hiện làm Miêu Nghị bị kinh diễm. Loại nữ nhân như Tần Tịch là mỹ lệ thì nhan sắc của nàng này phải bớt đi chữ ‘lệ’, không lệ thì không diễm, không diễm tức thoát tục. Nữ nhân này xứng với chữ ‘mỹ’, mỹ khiến người như tắm gió xuân, thể xác và tinh thần thoải mái, mỹ rộng rãi đoan trang. Đôi mắt sáng ngời, trong mắt sáng tràn đầy từ tuệ, khiến người không sinh ra lòng khinh nhờn được.
Trong số nữ nhân Miêu Nghị từng gặp hắn cho rằng Tần Tịch đẹp nhất, không ngờ... Tất nhiên nếu chỉ tính bằng vẻ đẹp thì nữ nhân trước mắt không quyến rũ bằng Tần Tịch, nhưng nàng có vẻ đẹp mà Tần Tịch không thể sánh bằng.
Miêu Nghị thầm kinh thán, vẻ đẹp của nữ nhân đúng là mỗi người mỗi vẻ.
Không biết Vân Tri Thu đến bên cạnh Miêu Nghị từ khi nào, nàng truyền âm:
- Nữ nhân này là Pháp Âm ngũ đệ của Tàng Lôi, trời sinh phượng thể. Lúc Tàng Lôi thu vào môn Thất Giới Đại Sư từng khen nàng có tuệ quả, nên được Tàng Lôi nhìn với con mắt khác, để tóc tu hành, rất ít xuất thế dính việc tục. Đây là lần thứ hai ta thấy nàng, đẹp lắm đúng không? Xem ngây người đúng không?
Hai ngón tay nhéo mạnh eo Miêu Nghị, nhéo xoắn lại.
Miêu Nghị đau khóe môi co giật.
Cơ Hoan, Tư Đồ Tiếu phớt lờ Tàng Lôi, chỉ chắp tay với Thất Giới Đại Sư:
- Đại sư cũng đến!
Thất Giới Đại Sư đáp lễ:
- A di đà phật!
Thất Giới Đại Sư nhìn hướng Miêu Nghị.
Miêu Nghị thừa dịp đó âm thầm trốn ra khỏi bàn tay Vân Tri Thu, tiến lên một bước chắp tay chào:
- Đại sư!
Thất Giới Đại Sư từ bi chắp tay mỉm cười, khẽ gật đầu, nghiêng người sang bên nhường quyền giao tiếp lại cho Tàng Lôi.
Tàng Lôi giới thiệu cho Miêu Nghị:
- Vị này là tiểu đồ đệ, Pháp Âm.
Tàng Lôi giới thiệu Miêu Nghị cho đồ đệ:
- Vị này là Miêu thí chủ đêm qua vi sư đã nhắc tới.
Khuôn mặt trắng trong như ngọc của Pháp Âm nhoẻn miệng cười, đôi tay ngọc xinh đẹp sạch sẽ chắp vào nhau, thanh âm trong trẻo dịu dàng chào:
- Pháp Âm xin chào Miêu thí chủ.
Miêu Nghị gật đầu:
- Ừm!
Miêu Nghị nhìn Tàng Lôi, hỏi:
- Tàng Lôi, ngươi mang đồ đệ đến là có ý gì?
Miêu Nghị muốn hỏi là: Chắc ngươi sẽ không định kêu đồ đệ làm tiểu thiếp của ta như người khác đi?
Nhưng lời đến bên môi bị Miêu Nghị nuốt ngược vào, cảm thấy không đúng. Nữ nhân này là người xuất gia, làm sao có thể làm tiểu thiếp cho hắn được, nếu hỏi câu đó mới đúng là trò cười. Miêu Nghị đoán Tàng Lôi có ý khác.
Tàng Lôi cười cười.
Pháp Âm chân thành nói:
- Bần tăng nghiệp đã hoàn tục, đến giải quyết tục duyên với thí chủ.
Lời thốt ra làm cả đám người bị sét đánh. Biểu tình của Miêu Nghị rất đặc sắc, hết sức bất ngờ trước lời nói của Pháp Âm.
Vân Tri Thu trợn tròn mắt. Đám người Cơ Hoan biểu tình kỳ dị nhìn Tàng Lôi.
Pháp Âm và Miêu Nghị mà có tục duyên gì được, bây giờ chạy tới làm trò này, khỏi hỏi cũng biết Tàng Lôi có ý gì.
Mọi người phát hiện hòa thượng Tàng Lôi cái gì cũng dám làm, không biết làm sao thuyết phục được Pháp Âm để người không nhiễm lục trần như nàng thản nhiên chạy tới làm tiểu thiếp, hơn nữa chủ động vui vẻ, thật là nghịch thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...