Miêu Nghị trêu:
- Dương Khánh, đêm qua động phòng có vui không?
Tần Vi Vi đứng một bên thật ngốc, nàng hoàn toàn không biết gì, còn nhoẻn miệng cười trộm. Hôm qua Tần Vi Vi làm chấp lễ cảm giác nghĩa phụ và nghĩa mẫu hơi kỳ kỳ, nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra hai người là phụ mẫu ruột của mình.
Vân Tri Thu lén nhéo eo Miêu Nghị. Người ta dù sao là nhạc phụ, nhạc mẫu của ngươi, trêu chọc như vậy thật kỳ cục.
Dương Khánh nắm bàn tay Tần Tịch ngay trước mặt mọi người, mỉm cười nói:
- Đại nhân ban cho mỹ quyến như hoa, tất nhiên ty chức rất vui.
Khách sáo một lúc rồi Dương Khánh cùng Tần Tịch từ biệt, trước khi đi truyền âm với Miêu Nghị:
- Chỉ cần đại nhân đối xử tốt với Vi Vi thì Dương Khánh chấp nhận hết tất cả.
Miêu Nghị cười híp mắt gật đầu, hắn nghe hiểu ý của Dương Khánh.
Dương Khánh bị bắt đi khi trở về thuận tiện mang theo thê tử, thật là khiến người ước ao chết!
Dương Khánh rời đi không lâu, Hồng Miên, Lục Liễu đến bái kiến, Tần Vi Vi mang hai người rời đi. Cách biệt nhiều ngay nên ba người có nhiều lời muốn nói.
Bên này mới yên tĩnh thì Miêu Nghị, Vân Tri Thu cùng nhau đi dạo trong vườn hoa bàn công việc, cấp dưới chạy tới báo Cơ Hoan đến.
Miêu Nghị tùy tiện phất tay:
- Mang lại đây đi!
Chốc lát sau Cơ Hoan bước đi trầm ổn tới gần, khí độ ung dung.
Còn có một nữ nhân mặc váy trắng tóc dài xõa vai đi cùng, rất bắt mắt, nhìn eo nhỏ dưới váy dài là biết nàng có cặp chân dài. Nữ nhân yên lặng đi theo sau lưng Cơ Hoan, vừa thấy mặt đã từ xa quan sát Miêu Nghị.
Miêu Nghị thấy nàng lạ mặt.
Vân Tri Thu thì từng gặp, thầm truyền âm:
- Nữ nhi thứ ba trong số con cái may mắn còn sống của Cơ Hoan, xếp hàng thứ chín, tên là Cơ Mỹ Lệ. Năm trước ta có giao tiếp với nàng vài lần, tính cách khác với Cơ Mỹ Mi, hơi lạnh lùng.
Hai bên đối diện, Miêu Nghị hỏi:
- Có chuyện gì?
Cơ Hoan phớt lờ Miêu Nghị, mặt không biểu tình vươn tay nói với Vân Tri Thu:
- Vân nha đầu, qua đây nói chuyện chút.
Vân Tri Thu không thấy ra sao, có lời gì phải tránh mặt Miêu Nghị? Vân Tri Thu và Miêu Nghị liếc nhau, nàng gật đầu cùng Cơ Hoan đi xa chút nói chuyện.
Vì thế hiện trường chỉ còn lại Miêu Nghị và Cơ Mỹ Lệ. Hai người nhìn nhau, chán chết.
Miêu Nghị nhìn Cơ Mỹ Lệ, cảm thấy nữ nhân này hơi lạ, sao cứ nhìn lão tử hoài? Miêu Nghị cảm giác rõ ràng đối phương quan sát mình thật kỹ.
Miêu Nghị đoán chắc vì hắn giết Cơ Mỹ Mi, nhưng với hắn thì Cơ Hoan bây giờ còn không đáng lọt vào mắt hắn, nữ nhi của Cơ Hoan chẳng là cái đinh gì. Miêu Nghị chắp tay sau lưng thỉnh thoảng quay đầu liếc Cơ Mỹ Lệ.
Miêu Nghị cứ theo dõi bên Vân Tri Thu suốt đề phòng Cơ Hoan có mưu đồ quấy rối gì. Không biết Cơ Hoan nói gì với Vân Tri Thu, khuôn mặt nàng ngạc nhiên nhìn sang bên hắn.
Biểu tình Cơ Mỹ Lệ lạnh nhạt nhìn Miêu Nghị từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, không chút kiêng dè.
Miêu Nghị quay đầu lại thấy nữ nhân này vẫn còn nhìn mình chằm chằm, hắn hơi nghi ngờ không biết trên mặt mình có cái gì, chẳng lẽ lúc Vân Tri Thu hầu hạ hắn rửa mặt súc miệng đã nghịch cái gì? Không lý nào, nữ nhân này rất nghiêm khắc trong việc hắn ăn mặc khi đi ra ngoài, áo hơi nhăn chút là nàng sẽ vuốt phẳng ngay, nàng không thể nào để mặt hắn bẩn đi ra cửa gặp người.
Nhưng Miêu Nghị bị nhìn chằm chằm gai người, hắn giả bộ bâng quơ lau mặt, không thấy gì hết.
Đợi một lúc lâu Vân Tri Thu và Cơ Hoan trở lại. Cơ Hoan vẫn là mặt không biểu tình, vẻ mặt Vân Tri Thu hơi kỳ.
Miêu Nghị khó chịu hỏi:
- Nói chuyện gì mà tránh mặt ta?
Cơ Hoan phất tay với nữ nhi:
- Ngươi đi về trước!
Chờ Cơ Mỹ Lệ rời đi Cơ Hoan hỏi Miêu Nghị:
- Bộ dáng của tiểu nữ thế nào?
Miêu Nghị thuận miệng đáp:
- Ha ha ha! Chân dài...
Hắn bắt trúng ngay đặc điểm của Cơ Mỹ Lệ, nhưng đang cười thì cơ mặt cứng lại, Miêu Nghị không nói tiếp được vì thấy ánh mắt muốn đâm chết hắn.
Miêu đại quan nhân đã không phải chim non trong chuyện này, hắn thầm đổ mồ hôi. Khen nữ nhân khác trước mặt phu nhân của mình chẳng khác nào tự tìm chết. Miêu Nghị cười gượng ngậm miệng lại.
- Nói tiếp đi, thích thì cứ khen tiếp.
Vẻ mặt Vân Tri Thu trào phúng nói:
- Cơ đại Thánh Tôn muốn gả nữ nhi cho ngươi làm thiếp, hôm nay cố ý mang tới cho ngươi xem, ta đã đồng ý rồi. Miễn ngươi vừa mắt thì ta không có ý kiến.
Miêu Nghị cười gượng:
- Đường đường là nữ nhi của Yêu Thánh sao có thể làm tiểu thiếp cho Miêu mỗ được.
Miêu Nghị phất tay ý bảo Vân Tri Thu đừng nói hoài chuyện này, hắn chỉ thuận miệng khen.
Miêu Nghị cho rằng Vân Tri Thu đang châm chọc ghẹo mình, không hề suy nghĩ theo chiều hướng nàng nói. Miêu Nghị giết nữ nhi của Cơ Hoan, sao hắn có thể tin rằng Cơ Hoan chịu gả một nữ nhi khác cho hắn, hơn nữa còn là làm thiếp? Với Miêu Nghị thì đây là chuyện không thể nào.
Ai ngờ Cơ Hoan bình tĩnh nói:
- Tiểu nữ thích nhất là hào kiệt trên đời, thà làm đuôi phượng, không làm đầu gà. Nữ nhi có ý muốn gả cho ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu là có thể chọn ngày lành vào cửa Miêu gia của ngươi.
Khuôn mặt Vân Tri Thu trào phúng nhìn Miêu Nghị chằm chằm.
- ...
Miêu Nghị xoe tròn mắt, ngơ ngẩn nhìn Cơ Hoan một hồi lâu, hỏi dò:
- Ngươi nói cái gì?
Cơ Hoan một lần nữa xác nhận:
- Tiểu nữ nhìn trúng ngươi, nguyện gả làm thiếp cho ngươi!
Cơ Hoan nói chuyện rõ ràng dễ hiểu, tin tưởng đồ ngốc cũng hiểu.
Miêu Nghị từ từ quay đầu nhìn Vân Tri Thu như đang hỏi: Mới rồi các người bàn về việc này?
Vân Tri Thu khịt mũi:
- Đừng nhìn ta, miễn phu quân thích là được.
Đây là rõ ràng là lời nói ngược trước khi nổi khùng!
Miêu Nghị rối rít xua tay:
- Không, không có! Không quen biết thì sao ta thích được, ta tuyệt đối không có ý đó!
Cơ Hoan hỏi:
- Tại sao không thích? Hay tiểu nữ không đủ đẹp?
Đang giằng co thì bên ngoài có người tìm đến. Tư Đồ Tiếu mang theo đồ đệ yêu quý Ngọc Nô Kiều tới.
Vương Đạo Lâm chạy nhanh ra nghênh tiếp.
Vừa gặp mặt Tư Đồ Tiếu liền hỏi:
- Bên này không có thay đổi gì đi?
Tư Đồ Tiếu để đệ tử ở lại đây vì theo dõi.
Vương Đạo Lâm trả lời:
- Không có gì, Cơ Hoan mang nữ nhi Cơ Mỹ Lệ đến, hai phụ thân và nữ nhi đi vào hậu cung.
Khi nói chuyện hai người nghiêng đầu nhìn cửa hậu cung, thấy Cơ Mỹ Lệ đi ra một mình. Cơ Mỹ Lệ nhìn bên đó, không có biểu thị gì, nàng lẳng lặng cô đơn quay về nơi Cơ Hoan tạm trú.
Mắt Tư Đồ Tiếu hấp háy dưới mặt nạ quỷ, quay đầu lại vừa lúc ánh mắt giao nhau với Ngọc Nô Kiều.
Hai người lòng có linh tê cùng hiểu ý đồ Cơ Hoan mang nữ nhi tới.
Tư Đồ Tiếu vung tay hướng Ngọc Nô Kiều:
- Đi!
Vương Đạo Lâm nhìn theo hai người rời đi, hoang mang không hiểu gì. Vương Đạo Lâm thầm nghĩ: Ta ở đây, sư phụ còn mang sư muội đến làm gì?
Vương Đạo Lâm định bám chân sư phụ đi đại thế giới, gã sợ sư muội đến sẽ có thay đổi gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...