Mục Phàm Quân đặt ly rượu xuống, hỏi:
- Tử Vân, Tử Hoa, các ngươi đi theo ta nhiều năm, ta đối xử với hai người như thế nào?
Hai nữ nhân đồng thanh kêu lên:
- Thánh Tôn đối xử với tỳ nữ ơn nặng như núi.
Mục Phàm Quân lạnh nhạt hỏi:
- Nếu ta kêu hai ngươi đi chết thì có chịu không?
Tử Vân, Tử Hoa nhìn nhau, đáp:
- Nguyện vì Thánh Tôn vượt lửa qua sông, chết cũng không tiếc!
- Rất tốt, có chuyện này nói cho các ngươi biết...
Mục Phàm Quân kể lại việc liên quan đại thế giới cho Tử Hoa, Tử Vân biết, cũng thông báo sắp gả Hồng Trần làm thiếp của Miêu Nghị.
Cuối cùng Mục Phàm Quân nói:
- Các ngươi đi theo ta nhiều năm, làm sao khiến các ngươi dễ dàng đi chịu chết được, nhưng sự việc quan trọng. Các ngươi cũng biết tính cách của Hồng Trần, ta không yên tâm nàng và người bên cạnh nàng nên muốn đưa các ngươi đi xem như đi theo gả, làm nha đầu thị tì cùng Hồng Trần gả cho Miêu Nghị, tiện để sau này đốc thúc Hồng Trần làm việc. Nhưng như thế thì... nha đầu thị tì thì lỡ có ngày nào Miêu Nghị muốn các ngươi thị tẩm e rằng các ngươi phải chịu đựng. Nhưng việc này không xấu, mấy năm nay các ngươi đi theo ta cũng khổ cho các ngươi, kiến thức xem nam nhân là loại gì cũng tốt. Đương nhiên việc này sẽ không miễn cưỡng các ngươi, ta chỉ hỏi ý hai ngươi.
Mục Phàm Quân đã mở miệng thì sao Tử Vân, Tử Hoa từ chối được, đồng thanh kêu lên:
- Nguyện tuân pháp chỉ của Thánh Tôn!
Âm Dương Thiên.
Ngọc Nô Kiều bới cao tóc mây, da trắng như sữa, váy dài màu đen, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, nàng ung dung bước đi trong đường hầm ngầm to lớn.
Ngọc Nô Kiều vào chính điện Âm Dương địa cung, hành lễ chào Tư Đồ Tiếu ngồi trên thánh tọa xương khô.
Ngọc Nô Kiều hỏi:
- Không biết sư tôn triệu đệ tử đến có chuyện gì?
Có chuyện gì? Dĩ nhiên là việc tốt.
Hầu như giống y lời Cơ Hoan nói, Tư Đồ Tiếu lộ ra bí mật đại thế giới.
Ngọc Nô Kiều nghe xong nghi ngờ nói:
- Vậy tức là đi đại thế giới chưa rõ tương lai thế nào, sư tôn hãy chú ý cẩn thận. Đệ tử có gặp Miêu tặc trong Linh Lung tông, cực kỳ gian xảo, cẩn thận có trá.
- Ta cũng đang lo việc này, trừ Vân Ngạo Thiên ra mấy người khác đều nặng trĩu ưu tư. Nhưng tôn nữ của Vân Ngạo Thiên là phu nhân chính thất của Miêu tặc, Vân Ngạo Thiên không cần quá lo. Mục Phàm Quân quyết định hôn sự với Miêu Nghị, không tiếc gả Hồng Trần Tiên Tử làm thiếp cho hắn để liên nhân, hôn kỳ khoảng nửa tháng sau. Mục Phàm Quân dùng chiêu này là thượng sách trong tình hình trước mặt.
Tư Đồ Tiếu thở dài thườn thượt:
- Mục Phàm Quân có Hồng Trần phân ưu cho, không biết ngươi có chịu phân ưu cho vi sư không?
Ngọc Nô Kiều ngây người tại chỗ:
- ...
Ngọc Nô Kiều đã hiểu, nàng ngơ ngẩn nhìn Tư Đồ Tiếu chằm chằm, khó tin hỏi:
- Sư tôn muốn gả đệ tử cho Miêu tặc làm thiếp?
Tư Đồ Tiếu đứng dậy, từ thánh tọa khô lâu chậm rãi đi xuống, mặt đối mặt với đồ đệ yêu quý:
- Đúng là có ý đó, vi sư biết làm như vậy thì tội cho ngươi, nhưng sự việc quan trọng, vi sư cũng bất đắc dĩ mới nói chuyện này với ngươi.
Khuôn mặt Ngọc Nô Kiều chua xót nói:
- Ta là quỷ tu, sao Miêu tặc vừa ý ta được?
Tư Đồ Tiếu lắc đầu nói:
- Ngươi nói sai, nhan sắc của ngươi không kém vừa là âm thể. Miêu tặc có mỹ nhân vây quanh chỉ thiếu người như ngươi, đây là ưu thế của ngươi, vậy thì sao nói hắn không vừa ý được?
Đây là chuyện Ngọc Nô Kiều nằm mơ cũng không ngờ, năm xưa nàng la lớn gọi nhỏ mắng Miêu Nghị là Miêu tặc, nhưng bây giờ nàng phải gả cho tiểu tặc kia làm thiếp, còn phải tranh sủng với nữ nhân khác, nàng làm sao chịu nổi? Nếu gả làm phu nhân chính thất thì Ngọc Nô Kiều còn chấp nhận được, nàng cao cao tại thượng nhiều năm đột nhiên kêu nàng làm tiểu thiếp, sao nàng chấp nhận được?
Ngọc Nô Kiều gần như van xin:
- Sư tôn! Không gả có được không? Xin cho ta một ngày, ta nhất định có thể tìm ra người càng đẹp hơn ta từ trong quỷ tu để thay thế!
Tư Đồ Tiếu trầm giọng nói:
- Buồn cười! Nếu ai cũng được thì ta ủy khuất ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết trách nhiệm của mình sau khi gả cho Miêu tặc?
Ngọc Nô Kiều cúi đầu không nói, nàng thật sự không muốn đồng ý, cho rằng cái này không khác gì bán thân.
Tư Đồ Tiếu nhìn Ngọc Nô Kiều chằm chằm một lúc, dịu giọng lại:
- Vi sư làm như vậy thật ra cũng vì tốt cho ngươi, tiếc rằng Miêu Nghị không thích nam phong chứ không thì những sư huynh đệ của ngươi đã giành nhau gả cho hắn!
Ngọc Nô Kiều đang buồn, bộ dáng của nàng lạnh lùng nhưng điểm buồn cười hơi thấp, nàng nghe vậy xì cười, che miệng nói:
- Đệ tử thật sự nhìn không ra gả cho hắn thì có gì tốt với đệ tử, nếu các sư huynh đệ thì để các sư huynh đệ gả cho hắn đi, đệ tử nhất định sẽ chúc phúc bọn họ.
- Đừng cười!
Tư Đồ Tiếu cốc đầu Ngọc Nô Kiều, trịnh trọng tuyên bố:
- Ta đã hứa đưa cho Miêu tặc Âm Hồn Thông Dương quyết. Chẳng phải ngươi luôn muốn công pháp trọn bộ trong tay vi sư sao? Ngươi nghĩ xem, khi đó trong thiếp thân của hắn chỉ có ngươi là quỷ tu, chỉ có ngươi thích hợp tu luyện Âm Hồn Thông Dương quyết nhất, miễn ngươi chịu hạ mình hầu hạ thì sợ gì không xin hắn được?
Mắt Ngọc Nô Kiều hấp háy tia sáng, hơi dao động, nhưng so với việc làm thiếp cho Miêu tặc thì nàng vẫn kiên quyết từ chối:
- Đệ tử cảm giác hiện tại rất tốt, công pháp còn lại không thể tu luyện hoàn chỉnh cũng không có gì tiếc nuối, sư tôn hãy tìm người khác muốn gả đi.
Nói nặng nàng không nghe, nói nhẹ nàng không nghe, Tư Đồ Tiếu lười nhiều lời, không có thời gian dông dài với nàng.
Tư Đồ Tiếu cứng rắn nói:
- Không gả cũng phải gả! Một ngày làm sư suốt đời làm phụ, việc lớn hôn nhân phải do phụ mẫu làm chủ, quyết định vậy đi!
Ưng Vô Địch đột nhiên bắt Dương Khánh đi, người lo lắng nhất là Thanh Mai, Thanh Cúc. Hai người chạy đi tìm hai tu sĩ Tử Liên đưa mình chạy tới Vô Lượng Thiên, lúc đó đã là sáng sớm hôm sau. Thanh Mai, Thanh Cúc mới biết mình sợ bóng sợ gió một hồi, Dương Khánh chẳng những không bị gì còn gặp việc vui, đã động phòng xong, nhanh khủng khiếp.
Đặc biệt đối tượng động lòng làm Thanh Mai, Thanh Cúc giật mình, hai người biết phu nhân mới, vẫn luôn cung kính sợ hãi Tần Tịch. Sau khi Tần Tịch sinh Tần Vi Vi ra, nàng vốn nên có địa vị chủ mẫu trong lòng Thanh Mai, Thanh Cúc, nhưng nhìn mặt đại nhân và phu nhân không hề tân hôn vui vẻ.
Thanh Mai hầu hạ Dương Khánh rửa mặt súc miệng xong tâm tính của gã thay đổi rất nhanh. Đã không thể đổi khác được gì thì đành chấp nhận, không thể đánh mất địa vị trước mắt. Nếu không có nữ nhi ở sau lưng ủng hộ thì địa vị của gã lung lay.
Dương Khánh tìm đến Tần Tịch, nói:
- Ta còn có chuyện trong Thần Lộ Tiên quốc, hãy theo ta chào từ biệt đại nhân và phu nhân.
Tần Tịch gật đầu, đi song song với Dương Khánh. Thanh Mai, Thanh Cúc theo sau hai người thì thấy bọn họ hơi xa lạ.
Vừa thấy mặt Vân Tri Thu đã chúc mừng:
- Chúc mừng, chúc mừng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...