Phi Thiên

Phân phó Hồng Miên, Lục Liễu, Tần Vi Vi trở lại, thấy không còn người ngoài liền tươi cười dí dỏm.

Nàng nhổ trâm cài tóc ra, quay đầu để mái tóc dài phất phơ trong gió, cũng cởi đai lưng lụa và giày vớ, hai chân trần đạp bước trên bong thuyền, nàng không khác gì tiên nữ ngồi cạnh Miêu Nghị, tựa vào ngực hắn hưởng thụ cảm giác êm đềm.

Miêu Nghị nửa ôm lấy nàng, ánh mắt nhìn lên bầu trời như có điều suy nghĩ, còn đang suy nghĩ chuyện trong Vạn Trượng Hồng Trần.

Thấy hắn thất thần, Tần Vi Vi lại cầm một lọn tóc trêu chọc mũi hắn.

Miêu Nghị cười cười, hắn vươn tay bắt lấy bàn chân nàng và cù lét.

- Ha ha ha...

Tần Vi Vi cười run cả người, nàng muốn thu chân về lại không phải đối thủ của Miêu Nghị, nàng không thể tránh thoát nên lập tức cầu xin:

- Thiếp thân biết sai, lão gia tha mạng!

Miêu Nghị dừng tay, vẫn cầm chân nàng, nói:

- Một nữ nhân rất bảo thủ, bình thường mặc quần áo không lộ cổ ra ngoài, tại sao hôm nay dám ăn mặc tùy tiện, còn dám đi chân trần chạy loạn khắp nơi, không sợ bị người khác nhìn thấy?

Tần Vi Vi cắn môi anh đào, nói:


- Không có người ngoài... Thiếp thân dở hơi lắm sao?

Hai người rất quen thuộc nhau, Miêu Nghị cũng nhìn thấy thân thể của nàng, đã qua thời điểm nữ nhân nhìn thấy nam nhân thì thẹn thùng, biển rộng trời cao nên tâm tình nàng thoải mái, lúc này cũng muốn tùy hứng một hồi.

- Dở hơi cho mình ta xem là được, cho nam nhân khác xem, xem ta thu thập nàng thế nào!

Miêu Nghị lại bắt bàn chân nàng quấy loạn một hồi.

- Ah... Tha mạng... Thiếp thân không dám!

Tần Vi Vi liên tục cầu xin tha thứ.

Hồng Miên, Lục Liễu cả kinh chạy ra xem xét, nhìn thấy hai người đùa giỡn thì các nàng cười cười, đây là chuyện tốt nên không dám quấy rầy.

Tần Vi Vi cười muốn tắt thở, không ngừng thở dốc, xoay người nằm lên người Miêu Nghị, gió biển thổi sợi tóc bay qua mặt Miêu Nghị, Miêu Nghị nhắm mắt hưởng thụ hương thơm từ người nàng.

- Nếu có thể cả đời như vậy thật tốt.

Tần Vi Vi hưởng thụ bình an, nỉ non một tiếng, đôi chân trắng lắc lư theo gió.

- Ha ha!

Miêu Nghị cười cười, nghĩ thầm ta cũng muốn như thế nhưng có thể không?

Nếu không làm gì cả, đám người Mục Phàm Quân trong Tiểu Thế Giới có đáp ứng không? Phong Bắc Trần và Cơ Hoan có buông tha mình? Đám thủ hạ Diêm Tu làm sao bây giờ? Trốn đến Đại Thế Giới cũng không được, một khi không làm gì cả, chính mình đắc tội đám quyền quý kia, bọn chúng sẽ tha mình sao, hắn giết nhiều người trong Thiên phố như thế, khảo hạch cũng giết không ít người, một khi hắn mất đi quyền thế, lập tức có cả đống người tìm hắn.

Trừ phi giết sạch tất cả người Tinh Túc Hải biết việc Đại Thế Giới và Tiểu Thế Giới, sau đó lại quay về Tiểu Thế Giới tiêu diệt lục thánh mới có thể thanh nhàn. Nhưng làm thế cũng vô dụng, trừ phi Tiểu Thế Giới không có tu sĩ, nếu không sớm muộn gì cũng có người xuất đầu gây phiền toái cho mình, sau đó mình lại phải cam đoan an toàn cho bản thân, hắn có thể gia nhập dưới trướng Cao Quan, đi một vòng lớn cũng trở về khởi điểm.

Hắn đã đi lên con đường không lối về.

Miêu Nghị đang hưởng thụ vuốt ve bờ mông Tần Vi Vi, đột nhiên hắn nhìn ra xa và nói:

- Có thuyền tới.

- Ah!

Tần Vi Vi nhìn sang và thét lên kinh hãi, nàng đang để chân trần, Miêu Nghị nhìn thấy còn được, da mặt nàng không đủ chống đỡ khi cho nam nhân khác nhìn chân mình. Tư tưởng truyền thống thâm căn cố đế, nàng lập tức lách người đi vào khoang thuyền.


Một chiếc thương thuyền đi ngang qua, người trên thuyền nhìn thăm dò bên này. Đột nhiên có âm thanh từ trạm gác kêu vang, thương thuyền quay đầu đuổi theo, mạn thuyền có một đám người xuất hiện cầm dây thừng móc câu ném sang mạn thuyền bên này.

Có người cầm cung tên nhắm vào Miêu Nghị.

Thì ra là hải tặc giả mạo thương thuyền! Miêu Nghị nhớ thời điểm mình gặp nạn trên biển.

Vèo! Lệnh phóng tên vang lên nhưng không thể chạm vào nguời Miêu Nghị.

Người bắn tên ngạc nhiên, Miêu Nghị lạnh lùng nhìn sang, hắn vung tay tấn công thương thuyền.

Oanh!

Cả chiếc thương thuyền bị lực lượng cực mạnh áp xuống, lập tức nổ tung thành mảnh nhỏ, máu huyết nhuộm đỏ cả mặt biển.

Một cái vung tay có thể mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, một đám phàm nhân không thể ngăn cản, bị chém giết sạch sẽ ngay lập tức.

Hồng Miên, Lục Liễu đi ra xem nhưng lại đi vào, một đám hải tặc chết là chuyện tốt, tương đương cứu nhiều người hơn nữa.

Tần Vi Vi lại búi tóc đi về, mặc giày vớ và khôi phục bộ dáng đoan trang thục nữ, Miêu Nghị mỉm cười, nữ nhân này không phải là người phóng túng...

Lại đi trên biển không có ý nghĩa, sau đó Hồng Miên Lục Liễu tăng tốc tiến về mục tiêu.

Lại đi vào đường sông, lại nhìn thấy núi rừng hai bên bờ, Miêu Nghị nhìn núi rừng quen thuộc và nhớ lúc đi cùng lão Bạch như mới hôm qua, khi đó lần đầu đi ngang qua núi rừng này, hắn nhớ rõ những địa thế đặc biệt nơi đây.

Bốn người đi được nửa đường liền rời thuyền, về phần lâu thuyền đã hoàn thành sứ mạng của nó, mặc kệ nó xuôi dòng quay về, ai nhặt được thì nhặt.


Tần Vi Vi và Hồng Miên, Lục Liễu đổi thành nam trang, cả đám bay lên không tiến về hướng thành Trường Phong.

Kiến trúc dần nhiều lên, Miêu Nghị nhìn thấy có nhiều khu vực đã thay đổi, đương nhiên là do nhân khẩu tăng lên, thành Trường Phong đã không còn những dấu ấn quen thuộc của ngày xưa, người quen không còn.

Miêu Nghị đi lại trên đầu đường và tự hỏi, tín đồ Tiểu Thế Giới sống quá an nhàn, cho tới bây giờ chưa từng bị chiến tranh uy hiếp, nhân khẩu không ngừng tăng lên. Không giống thế tục Đại Thế Giới không phải tu sĩ khống chế, mà là thế tục quân chủ chế, vương hầu thống trị dân chúng, chiến tranh xảy ra liên tục nên nhân khẩu không tăng, duy trì cân đối.

Miêu Nghị hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, có một ngày nhân khẩu tín đồ Tiểu Thế Giới sẽ làm cho Tiểu Thế Giới không thể thừa nhận nổi, hiện tại hắn đang đứng trên tầm cao nhìn sự khác biệt giữa Đại Thế Giới và Tiểu Thế Giới.

Hắn dạo chơi trong thành, màn đêm hàng lâm, trong một gian phòng khách sạn. Miêu Nghị an trí Tần Vi Vi ba người xong liền rời đi.

Cũng không phải thành Trường Phong biến hóa quá lớn, bởi vì nhiều người nên tu sửa lại, vẫn duy trì hoàn cảnh như trước, ngay cả cây liễu già cũng còn sống.

Nhìn chung quanh một lúc, ánh mắt Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào huyết vụ đang kết nối thiên địa, hắn xuất hiện bên ngoài huyết vụ.

Ban ngày hắn mua một con gà trống sặc sỡ trong nội thành, lúc ấy Tần Vi Vi không hiểu hắn mua làm gì.

Hiển nhiên con gà cũng biết vận mệnh của nó, không ngừng giãy dụa cuối cùng. Chuyện làm nó kinh hãi xuất hiện, nó nhìn thấy mình đang ở trên không trung, nó vô cùng hoảng sợ khi bị Miêu Nghị dùng pháp lực trói buộc.

Năm ngón tay Miêu Nghị mở ra, một đám tâm diễm bao phủ con gà, hắn lại ném con gà vào trong huyết vụ.

Tinh Hỏa Quyết của mình có thể giải bách độc, tâm diễm phòng ngự xưa đâu bằng nay, hắn làm thế để kiểm tra năng lực phòng ngự của tâm diễm. Bởi vì hắn muốn vào Vạn Trượng Hồng Trần kiểm tra một lúc, lúc hắn đi tầm bảo đều cầm được bức họa nữ tử Phi Thiên, hết lần này tới lần khác trong Vạn Trượng Hồng Trần cũng có, đây là điểm làm hắn hiếu kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui