Đây là thói quen cũ của Miêu Nghị, cũng có thể nói là phong cách làm việc của mọi người khác nhau. Bắt đầu từ tiểu thế giới Miêu Nghị luôn quen thói thăng chức không làm chút chuyện gì mới lạ. Khi không ngồi trên vị trí đại thống lĩnh khiến Miêu Nghị thấy không chân thực, cứ cảm giác đây không phải địa bàn của hắn.
Năm xưa Miêu Nghị đến Đông Lai động làm động chủ, cấp dưới quấy rối khiến hắn có bài học sâu sắc, hay câu có quan mới nhậm chức phải đốt ba phen lửa, câu này thật sự có lý.
Miêu Nghị tạm thời không muốn gây sự tại đây, định chờ trở về tiểu thế giới rồi tính. Ai ngờ đám người đưa quà tới tận cửa trong tối ngoài sáng lôi các mối quan hệ ra, thầm nhắc nhở hắn, ngầm áp chế hắn, tóm lại bọn họ nói cho hắn biết: Người mà gia đề cử nếu ngươi không sắp xếp thì... ha ha.
Ngụ ý là tự gánh lấy hậu quả!
Tuy không nói thẳng nhưng câu đó tóm lại có ý như vậy.
Ban đầu Miêu Nghị muốn trả quà lại, không làm việc mà nhận quà của người ta thì kỳ cục. Nhưng bọn họ dám uy hiếp thì tốt thôi, ta nhận quà, cũng không làm việc!
Như Miêu Nghị nói chuyện với Bích Nguyệt Phu Nhân, người ta thấy hắn không có bối cảnh gì ngồi trên vị trí này, đổi lại Khấu Văn Lam thì chắc chắn không ai dám làm như thế.
Đệt! Trong địa bàn của mình bị một đám thương hộ uy hiếp, Miêu Nghị nổi sùng. Thương hộ dưới tay mà cũng không dàn xếp được thì còn làm đại thống lĩnh khỉ gió gì nữa.
Sự việc rất hiển nhiên, nếu không thể chứng minh đây là địa bàn của ai thì Miêu Nghị đừng mong yên tâm trở về tiểu thế giới, sẽ không ngừng có người ở sau lưng ngáng chân.
Tốt lắm, hắn chờ xem những người kia làm gì được hắn.
Kết quả chờ nửa người đám người kia đi méc, tố cáo Miêu Nghị nhận hối lộ.
Được Bích Nguyệt Phu Nhân nhắc nhở, Miêu Nghị yên tâm. Thiên Nguyên Hầu Gia phái người đến điều tra, giải quyết Bích Nguyệt Phu Nhân là hắn bình yên.
Trở về dinh thự, Miêu Nghị nằm trên ghế dưới trường đình suy tư ra tay như thế nào.
Bảo Liên đột nhiên chạy lại báo:
- Đại thống lĩnh, Từ thống lĩnh cầu kiến.
Miêu Nghị phất tay ra hiệu kêu tới.
Rất nhanh Từ Đường Nhiên chạy vào, hành lễ cung kính nói:
- Ty chức kính chào đại thống lĩnh.
Miêu Nghị nằm trên ghế không nhúc ních, nghiêng đầu nhìn Từ Đường Nhiên, hỏi:
- Có chuyện gì?
Biểu tình Từ Đường Nhiên nghiêm túc, hai tay giơ lên một ngọc điệp:
- Ty chức ở khu tây thành nhận được người báo cáo có kẻ lén giấu hàng cấm nên phái người đi điều tra ngay. Có tám kẻ gan to bằng trời lén cất chứa ‘ác dục’, đã bắt hết những người liên quan về quy án.
Miêu Nghị ngạc nhiên:
- ...
Miêu Nghị nhận lấy ngọc điệp từ tay Từ Đường Nhiên, thi pháp xem xét.
Đọc xong Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Tám người đều chết hết?
Từ Đường Nhiên cười làm lành:
- Vâng, lúc bắt đám nghi phạm vào trong tù thẩm vấn thì những tên kia không biết sống chết định chạy trốn, ty chức đành tử hình tại chỗ.
Từ Đường Nhiên thật sự không muốn báo với Miêu Nghị nhưng hết cách. Trong Thiên Nhai nếu có chuyện chấp pháp làm chết người thì phải báo lên trên, không phải ai muốn giết người liền giết, không thì sao được.
Miêu Nghị đứng dậy, hỏi:
- Có chứng cứ gì?
Từ Đường Nhiên lật tay đưa ra một cái bình thủy tinh nhỏ đặc chế đựng chất lỏng đen tuyền, hai tay đưa lên.
Miêu Nghị nhận lấy xem xét, phát hiện đúng là ác dục trong thất tình lục dục bị Thiên Đình cấm trữ riêng hoặc mua bán, một bình nhỏ cỡ ngón cái.
Nói thật thì Miêu Nghị không hiểu tại sao Thiên Đình nghiêm cấm thứ này, sáu loại khác trong bảy loại có thể buôn bán, tại sao chỉ có ác dục là không được?
Lý do là gì không phải điều Miêu Nghị cần suy nghĩ bây giờ, hắn nhìn Từ Đường Nhiên từ trên xuống dưới, lòng đầy nghi ngờ. Miêu Nghị hiểu rất rõ Từ Đường Nhiên, tên này không phải loại người tích cực làm việc chính đáng, gặp một đám người dám chống cự thiên binh thiên tướng mà Từ Đường Nhiên không đi cầu viện, một mình dứt khoát lặng lẽ giải quyết nghi phạm, từ khi nào gã trở nên dũng mãnh như vậy?
Người không biết rõ Từ Đường Nhiên có lẽ đã bị gã lừa, dù sao chết không đối chứng. Nhưng Miêu Nghị khẳng định trăm phần trăm tên này có mờ ám.
Miêu Nghị không lộ vẻ gì, gật đầu nói:
- Khá lắm, lần sau sẽ thỉnh công cho ngươi.
Từ Đường Nhiên thầm thở phào, cười nói:
- Đây đều là bổn phận của ty chức.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Từ Đường Nhiên vẻ mặt nịnh hót từ biệt.
Miêu Nghị lại nằm xuống ghế, nói với Bảo Liên đứng bên cạnh:
- Nàng nghe thấy những lời vừa rồi chứ?
Bảo Liên gật đầu nói:
- Nghe thấy.
Miêu Nghị giơ tay kẹp bình nhỏ ác dục lật xem:
- Nàng tìm vài người âm thầm điều tra cửa hàng đó, xem coi có gì khác lạ.
Bảo Liên lĩnh mệnh mà đi:
- Tuân lệnh!
Nửa ngày sau Hoàng Khiếu Thiên bị người mang đến, gã nặn ra nụ cười hành lễ với Miêu Nghị dường như ngủ gật trên ghế nằm:
- Tiểu nhân kính chào đại thống lĩnh!
Miêu Nghị phất tay, những người khác lui xuống ngay.
Hoàng Khiếu Thiên cúi đầu khom lưng đứng đó, nụ cười gượng gạo như có tật giật mình.
Miêu Nghị nửa mở mắt ném khối ngọc điệp cho Hoàng Khiếu Thiên, là thứ gã đã trình báo lên:
- Từ Đường Nhiên bị nghiêm hình tra tấn đã khai việc này do ngươi chủ mưu.
Bảo Liên ra ngoài thăm dò, Từ Đường Nhiên nói chưởng quầy cửa hàng đó là Hoàng Khiếu Thiên. Sau khi đám người trong cửa hàng bị bắt chỉ có một mình Hoàng Khiếu Thiên còn sống trở lại, Miêu Nghị muốn không nghi ngờ có quỷ cũng khó khăn. Miêu Nghị lập tức sai người mang Hoàng Khiếu Thiên đến, không cho gã có cơ hội liên lạc với ai.
Nghe nói Từ Đường Nhiên bị tra khảo làm Hoàng Khiếu Thiên luống cuống, nhìn tội danh Từ Đường Nhiên thêu dệt trong bản tấu, quả nhiên việc gã lo sợ đã bị lộ.
Hoàng Khiếu Thiên toát mồ hôi lạnh đầm đài run giọng nói:
- Đại thống lĩnh, tiểu nhân cũng bị ép bất đắc dĩ, đây đều là Từ thống lĩnh sai khiến tiểu nhân làm.
Miêu Nghị nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Hoàng Khiếu Thiên:
- Ngươi nói ta nên tin lời ngươi hay Từ Đường Nhiên? Nên chém đầu của ngươi, hay đầu của Từ Đường Nhiên?
Hoàng Khiếu Thiên quỳ xuống:
- Đại thống lĩnh!
Hoàng Khiếu Thiên hối hận thắt ruột, hối hận vì không nên bị ma quỷ ám ảnh cấu kết với Từ Đường Nhiên làm loại chuyện này, giờ chưa phát tài mà sắp rơi đầu.
Hoàng Khiếu Thiên run giọng nói:
- Thật sự là Từ thống lĩnh sai khiến tiểu nhân làm, tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt đại nhân!
Miêu Nghị lạnh nhạt ừ:
- Ta đã thấy chuyện này kỳ lạ, lúc trước ngươi mới đến thì sao dám làm loại chuyện này nên tới tìm ngươi hỏi cho rõ. Ngươi thành thật khai ra, ai nói dối, ai nói thật ta sẽ tự phán đoán sáng suốt.
- Việc này bắt đầu từ lúc tiểu nhân mới đến...
Hoàng Khiếu Thiên lập tức kể rõ vụ việc.
Miêu Nghị nghe xong nằm trên ghế không biết nên nói cái gì, hắn chỉ tùy tiện lừa ép hỏi một chút ai ngờ ép ra kết quả không thể tưởng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...