Bích Nguyệt Phu Nhân mỉm cười hỏi:
- Có phải hơi bất ngờ không?
Miêu Nghị nói:
- Đúng là không ngờ, lúc ở Ất Tử vực phủ Đô Thống có nghe Tào Đô Thống nhắc một câu nhưng cảm thấy không thể nào...
Bích Nguyệt Phu Nhân ngắt lời:
- Có phải cảm thấy sắp đi theo Khấu Văn Lam nên không yên tâm?
- ...
Miêu Nghị do dự một lúc cuối cùng miễn cưỡng nói:
- Đúng vậy! Có một số việc mọi người ngầm hiểu, dù đề bạt thì Tào Đô Thống nên chăm sóc Mộ Dung Tinh Hoa đầu tiên, tại sao để ty chức làm đại thống lĩnh Thiên Nhai?
- Đến bây giờ ngươi còn tưởng ngươi thăng nhiệm đại thống lĩnh là ý của Tào Vạn Tường?
Khóe mắt Bích Nguyệt Phu Nhân liếc Miêu Nghị, xì cười:
- Ngươi cho rằng nếu ta không gật đầu thì Tào Vạn Tường dám dễ dàng nhúng tay nhâm mệnh người dưới tay ta sao?
Câu này đã quá rõ ràng, chuyện đề bạt ngươi không liên quan tới Tào Vạn Tường, hoàn toàn là ý của cá nhân ta, ngươi phải tìm cho chính xác đối tượng cảm ơn. Nói trắng ra là Tào Vạn Tường làm kẻ ác đối phó Khấu Văn Lam, người tốt để người ta mang ơn thì do Bích Nguyệt Phu Nhân làm, đây đều là Thiên Nguyên Hầu Gia sắp xếp cho nàng.
Miêu Nghị ngây người, im lặng một lúc lâu sau hắn hỏi:
- Tại sao phu nhân ưu ái ty chức như thế?
Bích Nguyệt Phu Nhân nghiêm túc nói:
- Ta tận mắt thấy biểu hiện của ngươi lúc sát hạch, ta rất coi trọng ngươi nên mới trọng dụng, hy vọng ngươi đừng phụ nỗi khổ tài bồi của ta. Chỉ cần ngươi không làm ta thất vọng thì ta cũng sẽ không khiến ngươi thất vọng. Sau này hễ có cơ hội thì ta sẽ nói giúp ngươi với bên Thiên Nguyên Hầu Gia, tuy Khấu gia cây lớn nhưng gánh cũng nặng. Đi theo ta không kém hơn Khấu Văn Lam, chắc ngươi cũng hiểu đạo lý đó.
Đây là muốn xem hắn như thân tín?
Miêu Nghị hơi do dự, hỏi dò:
- Ty chức nghe nói Hầu gia và Doanh gia có quan hệ khá tốt.
Bích Nguyệt Phu Nhân mỉm cười nói:
- Vừa lúc trừ bỏ nỗi lo cho ngươi, Doanh gia muốn đụng vào người của ta thì phải qua ải Hầu gia. Doanh gia nhiều ít nên nể mặt Hầu gia. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần lo kinh doanh Thiên Nhai cho tốt, mọi việc có ta ở sau lưng đỡ đần ngươi. Ta chỉ có một yêu cầu cho ngươi, hướng gió Thiên Đình thay đổi, người Thiên Nhai không thể cứ như trước kia, nếu có việc gì đi ra ngoài thì phải như sát hạch lần này, phải có thành tích!
Khi rời đi lòng Miêu Nghị không hưng phấn chút nào, sự việc không nằm trong phán đoán của mình đột ngột ập đến cho người cảm giác không thật.
Miêu Nghị rời đi, không biết Bích Nguyệt Phu Nhân nghĩ gì mà sóng mắt xuân tình.
Bích Nguyệt Phu Nhân vuốt ve hồ ly màu hồng trong ngực mình, thì thào:
- Tối nay chọn hắn.
Hồ ly ở trong ngực Bích Nguyệt Phu Nhân đau khổ nhắm mắt lại.
Bên ngoài Thủ Thành cung, Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên đang chờ Miêu Nghị, thấy hắn đi ra liền nhìn bằng ánh mắt thăm hỏi.
Miêu Nghị đứng giữa hai người, hai tay nhét vào tay áo.
Miêu Nghị liếc qua Từ Đường Nhiên:
- Ngươi nói đại thống lĩnh sát thiên đao kia đúng là ta.
Choáng! Ai mà ngờ tới!
Từ Đường Nhiên hấp tấp chắp tay nói:
- Ty chức lỡ lời, xin đại nhân thứ tội!
Từ Đường Nhiên sợ Miêu Nghị tính sổ nợ mới lẫn nợ cũ, nhục mạ thượng ti ngay trước mặt thượng ti, chuyện này không nhỏ.
Mộ Dung Tinh Hoa nhếch môi cười.
Miêu Nghị nói:
- Lần này bỏ qua, sau này không được làm chuyện cướp nữ nhân giữa đường trước mắt bao người nữa, nếu xảy ra chuyện đó thì miếu Thổ Địa trong Thiên Nguyên tinh đầy rẫy, ta không bạc đãi ngươi, cứ thoải mái chọn một cái đi ngồi.
Từ Đường Nhiên kinh sợ:
- Rõ! Ty chức hồ đồ, tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!
Quan lớn một cấp đè chết người!
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Tạm theo lệ cũ, hạng mục khác thì chờ ta nghĩ ra rồi tính, ai lo việc nấy đi.
Miêu Nghị nói xong bay đi.
Từ Đường Nhiên, Mộ Dung Tinh Hoa cùng chắp tay:
- Tuân lệnh!
Lúc đứng thẳng dậy hai người nhìn nhau.
Từ Đường Nhiên thở phào nhìn thành trì to lớn, khẽ thở dài:
- Người so với người tức chết người, Chính Khí tạp hóa phô mới mở tới nay có vài trăm năm, vị này chớp mắt đã thành chủ nhân Thiên Nhai, mau thật.
Mộ Dung Tinh Hoa cười nói:
- Không cần hâm mộ, nếu ngươi có thể giết Thanh Ngọc Lang thì vị trí đại thống lĩnh thuộc về ngươi.
Từ Đường Nhiên rụt cổ lẩm bẩm:
- Không có năng lực đó! Chỉ cầu giữ được vị trí hiện tại là tốt rồi. Nàng thì không phải lo, ta mới nguy hiểm. Khấu đại thống lĩnh rời đi, không chừng có bao nhiêu người theo dõi vị trí của ta, sẽ có một đống đi tìm Ngưu đại thống lĩnh cầu tình, đi cửa sau, ta có là cái quái gì!
Mộ Dung Tinh Hoa lặng im. Từ Đường Nhiên lo lắng có lý, người không có bối cảnh gì như gã muốn chiếm vị trí thống lĩnh khu tây thành thì hơi miễn cưỡng. Không có bối cảnh lớn như Khấu Văn Lam chống, nếu cấp trên có nhân vật gì tìm đến Ngưu đại thống lĩnh, e rằng hắn không chống nổi áp lực. Có lẽ vị trí của Ngưu đại thống lĩnh cũng khó giữ, phải xem bên Bích Nguyệt Phu Nhân cho bao nhiêu sự ủng hộ.
Hai người lo lắng điều đó, Miêu Nghị cũng lo y như vậy. Bích Nguyệt Phu Nhân cho Miêu Nghị đủ quyền hạn, hắn cũng muốn thử xem nàng nói có thật không. Miêu Nghị quay về phủ thống lĩnh khu đông thành, điều hắn làm đầu tiên là trực tiếp đề bạt Phục Thanh, Ưng Vô Địch thành thống lĩnh khu đông thành, khu nam thành.
Miêu Nghị đã nói rõ tình huống với hai người, cho họ chiếm vị trí trước tránh để người phía sau tìm tới cửa đi cửa sau van xin, tạo áp lực hại hắn đắc tội với người.
Phục Thanh, Ưng Vô Địch hơi bị cảm động, huynh đệ kết nghĩa thế này thật là không còn gì để nói, khi có lợi liền nhớ tới bọn họ đầu tiên.
Ưng Vô Địch cầm lệnh dẫn người chạy ngay đến phủ thống lĩnh khu nam thành, nhận địa bàn khu nam thành. Ưng Vô Địch làm theo lời Miêu Nghị nói, mặc kệ mấy chuyện khác, lo xếp người của mình vào tất cả vị trí.
Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên cũng được Miêu Nghị triệu đến, thay đổi người trong bốn thành. Phục Thanh, Ưng Vô Địch mang các yêu vương từ Tinh Túc Hải đến đều cắm vào dưới tay Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên, đuổi hết phó thống lĩnh dưới tay bọn họ đi.
Miêu Nghị không thèm che giấu hành vi của mình, hắn muốn công khai khống chế nguyên Thiên Nhai. Miêu Nghị không có bối cảnh lớn như Khấu Văn Lam để "Khoan hồng độ lượng" cho cấp dưới xem. Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên không có ý kiến gì.
Hai phó đại thống lĩnh Lục Nam Tùng, Cung Vũ Phỉ là người của Bích Nguyệt Phu Nhân nên Miêu Nghị tạm thời không đụng vào, chủ yếu vì dưới tay hắn không có nhiều người dùng được, không thì hắn cũng đổi luôn, để xem nàng nói ủy quyền cho hắn có thật vậy không.
Một chuỗi điều động nhân sự hoàn thành chỉ trong một canh giờ, thật là nhanh như sấm sét. Miêu Nghị đi Thủ Thành cung tìm Bích Nguyệt Phu Nhân xin lệnh, nàng sửng sốt, không ngờ mau vậy. Bích Nguyệt Phu Nhân lại biểu minh nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, sẽ không can thiệp, hắn thích làm gì thì làm.
Miêu Nghị trở về phủ thống lĩnh khu đông thành, có khách lục tục đến viếng. Chưởng quầy các cửa hàng lại đến biểu thị chúc mừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...