- Đó là tự nhiên, bằng vào bối cảnh và thực lực của Khấu gia, chuyện Ma Lạn cốc tự nhiên không đáng vào đâu.
Ban Nguyệt Công nắm tay nàng, nói:
- Đi, thông báo một tiếng với Hoàng Khiếu Thiên.
Sau khi được biết đám người Miêu Nghị đều thông qua khảo hạch, Hoàng Khiếu Thiên hưng phấn tới mức khoa chân múa tay:
- Đi một chút. Nếu như khảo hạch đã chấm dứt, chúng ta đi Thiên Nguyên tinh dạo chơi. Đi chúc mừng bọn họ.
Từ Đường Nhiên từng mở miệng đồng ý với hắn, sẽ lấy cho hắn một cửa hàng trên Thiên nhai. Hắn đối với chuyện này vô cùng chờ mong.
Phu thê Ban Nguyệt Công nhìn nhau rồi nói:
- Chờ một chút đi. Bọn họ vừa mới thông qua khảo hạch, trên người nhất định còn có chuyện cần xử lý, không bằng đợi bọn họ rảnh rỗi rồi lại đi bái phỏng.
Nguyên nhân chân thực là Thanh Mi còn chưa thoát tội. Hiện tại lộ diện, chạy loạn khắp nơi chẳng khác nào muốn chết.
Hoàng Khiếu Thiên nghe vậy khẽ giật mình, gật đầu nói:
- Nói có lý, vậy chờ một chút đi.
Nói xong hắn còn hưng phấn chà xát tay mình.
Thiên Nguyên tinh, Vân Dung quán, giai nhân đứng dưới ánh trăng, thân thể thướt tha xinh đẹp vô cùng. Vân Tri Thu thu tinh linh, nói:
- Người đâu.
Được biết Miêu Nghị bình an trở về, tâm tình căng thẳng của nàng rốt cuộc cũng biến mất.
Thiên nhi, Tuyết nhi nhanh chóng bước tới, đều hạ thấp người rồi nói:
- Phu nhân.
Lúc này Vân Tri Thu quay đầu lại cười nói:
- Đại nhân đã thuận lợi thông qua khảo hạch, đang trên đường trở về. Nói với kẻ dưới một tiếng, có thể thu hồi đề phòng. Hai vị phu nhân cũng đi thông báo cho họ một tiếng. Đúng rồi, chuẩn bị nước tắm cho ta. Ta cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày cho tốt. Bảo trì thân thể cho tốt để hầu hạ gia hỏa không có lương tâm kia. Bằng không sớm muộn gì cũng bị người khác câu dẫn đi mất.
Nhị nữ ngoài mừng rỡ ra cũng cười rồi gật đầu. Hai nàng biết rõ trăm năm qua vị phu nhân này chờ đợi, lo lắng quá sức. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể thỏai mái nghỉ ngơi. Hai vị phu nhân bên kia cũng không khác là bao.
Sau khi phi hành trong tinh không mờ mịt mười mấy ngày. Bích Nguyệt phu nhân ôm hồ ly trong ngực đột nhiên lấy ra tinh linh, lông mày nhíu lại. Tin tức này không phải tới từ ai khác, mà là từ Thiên Nguyên hầu gia, phu quân của nàng.
Dưới tình huống bình thường, nam nhân kia không có việc gì sẽ không quá nguyện ý liên hệ với nàng. Phu thê nhiều năm khiến cho đối phương chán nàng, ném nàng ở Thiên nguyên tinh để đi kiếm người mới. Chuyện này không phải nàng không biết. Chỉ là nàng mắt nhắm mắt mở bỏ qua mà thôi. Trong lòng nàng rất rõ ràng, chủ yếu là Thiên Nguyên quyền cao chức trọng, nàng không có biện pháp làm như thê tử bình thường. Muốn quản cũng không được. Hôm nay đột nhiên liên hệ cũng không biết là có chuyện gì.
Thi pháp lay động tinh linh, hỏi: Tử quỷ, rốt cuộc cũng nhớ tới thiếp rồi sao?
Thiên Nguyên không có trả lời nàng mà hỏi: Nghe nói có ba người dưới trướng nàng đạt được vị trí thứ nhất?
Bích Nguyệt phu nhân nói: Sao vậy? Doanh gia mất hứng sao?
Thiên Nguyên nói: Nàng tới đây một chuyến, mang mạng ba người này tới chỗ Tào Vạn Tường.
Bích Nguyệt phu nhân nói: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thiên Nguyên đáp: Đừng hỏi nhiều, có chuyện gì gặp mặt rồi nói. Trên đường đến đây không nên nói chuyện gì, như vậy cũng là muốn tốt cho nàng.
Sau khi kết thúc liên hệ, Bích Nguyệt phu nhân suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói với ba người sau lưng:
- Ta có chút chuyện không thể về cùng các ngươi. Các ngươi đi tới chỗ Tào Vạn Tường Tào đô thống phục mệnh đi. Sau đó mới trở lại Thiên Nguyên tinh.
Đi tới chỗ Tào Vạn Tường phục mệnh? Tình huống sao lại có chút kỳ quặc như vậy?
Ba người Miêu Nghị nhìn nhau, Mộ Dung Tinh Hoa hiển nhiên không quá tự nhiên, nhưng mà nàng vẫn chắp tay đáp:
- Vâng.
Bích Nguyệt phu nhân cũng không có nói rõ chuyện gì, trên thực tế chính bản thân nàng ta cũng không rõ xảy ra chuyện gì. Nàng đột nhiên đẩy nhanh tốc độ phi hành, đi trước một bước.
- Sao lại đi tới chỗ Tào Vạn Tường kia làm gì?
Từ Đường Nhiên nói nhỏ một tiếng, lặng lẽ nhìn Mộ Dung Tinh Hoa.
- Lén lút nhìn cái gì? Không cần sợ ta khó chịu, ta cũng không để ý, các ngươi còn lo lắng cái gì? Không làm mất mặt hai người các ngươi.
Mộ Dung Tinh Hoa tự giễu nói một tiếng:
- Đi thôi.
Miêu Nghị cảm thán, lại trêu chọc:
- Không sợ cũng không được. Tình nhân của ngươi nói không chừng sẽ thu thập hai người chúng ta.
Từ Đường Nhiên liên tục gật đầu:
- Đúng. Đúng.
Mộ Dung Tinh Hoa trắng mắt nhìn bọn họ:
- Các ngươi lập công lớn trở về, cho dù hắn muốn làm gì các ngươi thì lúc này cũng không dám ra tay, như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt Thiên đế.
Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất. Nếu như có khả năng, ngươi nên đả thông hắn một chút hộ hai chúng ta.
Mộ Dung Tinh Hoa lặng lẽ gật đầu.
Thanh sơn lục thủy ở nhân gian, thế gian khuynh thành phồn hoa, trường sinh bất lão mờ mịt...
Ngoài cung điện nguy nga, Bích Nguyệt phu nhân ôm hồ ly từ trên trời giáng xuống, thủ vệ ở cửa cung lập tức hành đại lễ:
- Phu nhân...
Bích Nguyệt phu nhân ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào. Rất nhanh có người đi thông báo một tiếng.
Rất nhanh trong quỳnh lâu ngọc vũ có một hán tử mày kiếm đi ra đón nàng. Người này mặc dù gầy, nhưng mà lại long hành hổ bộ, khí vũ hiên ngang. Y quan hoa mỹ, khí thế trên người lại bức nhân, đến mức khiến cho tất cả mọi người phải tránh lui sang hai bên, cúi đầu khoanh tay mà đứng. Đây là một trong thất thập nhị hầu của Thiên đình - Thiên Nguyên hầu gia.
- Phu nhân... Phu nhân..
Bên ngoài không ngừng truyền tới thanh âm cung kính hành lễ, thân ảnh của Bích Nguyệt phu nhân rốt cuộc cũng xuất hiện bên trong. Thiên Nguyên hầu lập tức cười ha hả, nhanh chóng bước tới, chắp tay nói:
- Phu nhân tới rồi sao?
Có quyền thế, địa vị lại kém xa, nhưng mà tình kết tóc này không thể nào bỏ được. Tự nhiên hắn không cần phải tự cao tự đại.
Bích Nguyệt Phu nhân liếc hắn một cái, thuận tiện đưa hồ ly trong ngực ra. Thiên Nguyên hầu ôm lấy rồi quay người đi theo nàng, thuận miệng hỏi:
- Không mang tùy tùng, một mình sao?
Bích Nguyệt phu nhân nói:
- Mấy người kia không phải bị chàng đuổi tới chỗ Tào Vạn Tường sao? Bảo thiếp tới có chuyện gì vậy?
Thiên Nguyên hầu nhìn hồ ly tinh trong tay, thuận tay ném cho người đứng bên cạnh, hắn đối với sủng vật không có hứng thú, miệng cười nói:
- Ta và nàng là phu thê, chẳng lẽ không có việc gì ta không thể tìm nàng?
Bích Nguyệt phu nhân nhìn hắn:
- Chàng còn biết thiếp và chàng là phu thê sao? Chàng thử tính xem đã bao nhiêu năm rồi chưa từng đoái hoài tới thiếp?
Thiên Nguyên hầu thở dài
- Không phải là ta không muốn, nhưng mà thân phận của ta như vậy, vừa đi tới chỗ nàng, bên kia sẽ huyên náo, cao thấp không được yên bình.
Lời này nói ra ngay cả bản thân hắn cũng chột dạ.
Bích Nguyệt phu nhân không muốn nhiều lời với hắn. Chọc thủng tấm màng mỏng kia cũng không có ý nghĩa. Nàng trực tiếp đi tới nơi thường ngủ, lại sai người chuẩn bị nước thơm tắm rửa. Vì che dấu bản thân đang chột dạ, Thiên Nguyên Hầu cũng đi theo tới phòng, dưới tình huống không có người ngoài, hắn không còn làm hầu gia nữa mà chuyên tâm, ra sức hầu hạ Bích Nguyệt phu nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...