Mắt thấy Mộ Dung Tinh Hoa đánh tới, thực sự không có biện pháp. Người nọ nhanh chóng thoát khỏi Kim cương ma điêu chạy thục mạng. Nhưng mà lại dùng tu vi chạy thục mạng, há có thể so sánh với tốc độ của Phiên Vân Phúc Vũ thú được chứ? Trong nháy mắt đã bị đuổi kịp.
Rống.
Phiên Vân Phúc Vũ thú phun ra một ngụm sương đỏ cực nóng, người nọ thi pháp cuống cuồng chống chọi với nhiệt độ cao. Pháp cương hộ thể dưới nhiệt độ cao đang kịch liệt bị ăn mòn, tiêu hao. Kịch chiến với Mộ Dung Tinh Hoa cùng một chỗ, thiếu đi tốc độ của tọa kỵ tương trợ. Hai người tu vi lại tương tự nhau. Mộ Dung Tinh Hoa chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhanh chóng chém giết tới phong sinh thủy khởi, lập tức khiến cho người nọ ở trong tuyệt cảnh.
Người dưới trướng lấy ít địch nhiều, liều mạng huyết chiến. Hai mắt Khấu Văn Lam hồng lên..
Con mẹ nó. Tiện nhân. Chơi lão tử, lão tử sẽ khiến ngươi đẹp mặt...
Từ Đường Nhiên đang chạy trốn quay đầu lại nhìn thấy vậy gấp gáp. Miêu Nghị nói cản ở phía sau, Mộ Dung Tinh Hoa theo lý phải cùng chạy với hắn mới đúng. Hiện tại lại chỉ có mình hắn chạy trốn. Mộ Dung Tinh Hoa cũng giết qua đối phương. Khấu Đại thống lĩnh đang ở ngoài nhìn vào nha. Huyết chiến như vậy một mình hắn lại chạy trốn còn mặt mũi nào nhìn Đại thống lĩnh nữa? Như vậy cho dù có sống sót cũng mất hết mặt mũi.
Thế nhưng chỉ bằng vào tu vi của hắn giết qua đối phương cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Nhưng mà rốt cuộc tên này vẫn quay trở lại.
Nhưng mà không phải là về giết người, mà là giết điêu. Đánh người đánh không thắng, đánh Kim Cương ma điêu này hắn lại rất nắm chắc. Thuận tiện thu thập đồ người chết cũng tốt.
Giết.
Từ Đường Nhiên đỏ mặt tía tai hét lớn một tiếng, hét so với người khác còn lớn lối hơn, rất có khí thế, chứng minh hắn đã tới.
Thay đổi phương hướng, đánh về phía hai đầu Kim Cương ma điêu đã mất đi chủ nhân.
Tục ngữ nói, chó không cắn người, cắn người không gọi là chó, đại khái là chỉ như vậy.
Mắt thấy Miêu Nghị vọt tới, Phiền Ngọc Phỉ có vài phần khí thế của nữ anh hùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Miêu Nghị.
Rống.
Vừa mới va chạm, tọa kỵ Phiên Vân Phúc Vũ thú của Miêu Nghị lập tức mở miệng gầm lên giận dữ, sương đỏ cực nóng được phun ra.
Rống.
Cơ hồ đồng thời, tọa kỵ Băng Giáp Thiên âm thú dưới thân Phiền Ngọc Phỉ cũng mở miệng rít gào một tiếng.
Đám sương đỏ như dải lụa nhanh chóng kéo tới, đột nhiên chấn động một hòi, giống như đụng phải gợn sóng vô hình trùng kích. Hiện nguyên hình trong đám sương đỏ cực lớn. Vô số sóng âm lan tràn về phía Miêu Nghị.
Sóng âm đánh úp lại, trong đầu Miêu Nghị ông lên một tiếng. Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, may mà đám sương đỏ nóng bỏng kia kịp thời cho hắn nhắc nhở. Đối với loại công kích như Âm ba công không phải là lần đầu tiên hắn đối mặt, cho nên cũng đã có kinh nghiệm. Chiến giáp xuất hiện, lan tràn trên cơ thể, nhanh chóng ngăn cản sóng âm không ngừng xâm nhập. Mắt thấy đối phương thừa cơ vung đao bổ tới, hắn huơ thương đón đánh.
Phiên Vân Phúc Vũ thú cũng không sợ, miệng nổ ra liệt diễm. Thế nhưng lại bị công kích sóng âm đánh cho tán loạn. Miệng Phiên Vân Phúc Vũ thú phát ra tiếng ngao sợ hãi.
Miêu Nghị vừa mới ra tay đột nhiên gặp phải biến hóa như vậy quả thực là họa vô đơn chí. Thân thể bị Phiên Vân Phúc Vũ thú quay cuồng làm cho mất phương hướng, đưa lưng về phía đối thủ. Hắn cả kinh, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh. Dưới tình thế cấp bách, thân thể thuận thế nhảy xuống Phiên Vân Phúc Vũ thú.
Ngao...
Phiên Vân Phúc Vũ thú rên rỉ một hồi, máu trên thân thể bắn ra, thân thể khổng lồ dưới một đao của Phiền Ngọc Phỉ bị chém thành hai nửa. Một nửa bị vỡ nát, hiện lên thân thể Miêu Nghị đang ẩn nấp.
Đao cương mạnh mẽ, đao ảnh gần như hữu hình phá tan thân thể huyết nhục của Phiên Vân Phúc Vũ thú. Dư uy vẫn còn đánh về phía Miêu Nghị đang núi bên cạnh thi thể Phiên Vân Phúc Vũ thú.
Biến hóa xảy ra trong nháy mắt như vậy, Miêu Nghị đứng núp bên cạnh thi thể Phiên Vân Phúc Vũ thú hai tay không ngừng huy vũ thương ngăn cản. Mười ngón tay được lân giáp bao phủ nắm chặt báng thương. Kim quang trên Nghịch Lân thương tăng vọt. Uy lực của bảo thương bị thôi phát tới mức tận cùng.
Cạch.
Tiếng nổ vang vọng, lân phiến trên chiến giáp của Miêu Nghị vang lên tiếng lạch cạch, phát ra thanh âm như vỡ nát, thân thể Miêu Nghị bị đánh văng ra đằng sau.
Đao ảnh gần như hữu hình chém lên Nghịch Lân thương cũng lập tức sụp đổ.
Phiền Ngọc Phỉ khống chế Băng giáp thiên âm thú chợt lóe lên, quay đầu lại nhìn Miêu Nghị bị đánh bay, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng không ngờ Miêu Nghị dưới âm ba công của tọa kỵ Băng Giáp thiên âm thú của nàng lại có thể bảo trì thanh tỉnh ngăn cản. Quan trọng nhất là có thể mạnh mẽ ngăn cản một kích toàn lực của nàng. Điều này sao có thể?
Tự nhiên nàng rất rõ Kim Liên bát phẩm và Kim Liên tam phẩm có bao nhiêu chênh lệch. Mặc dù lực đạo một đao kia của nàng bị thân thể mạnh mẽ của Phiên Vân Phúc Vũ thú ngăn cản, hóa giải không ít. Nhưng mà dư uy vẫn không nhỏ. Không phải là thứ mà tu sĩ Kim Liên tam phẩm có thể mạnh mẽ ngăn cản. Thế nhưng nhìn bộ dáng của đối phương dường như cũng không có bị thương.
Từ kim quang màu vàng trên bảo thương trong tay Miêu Nghị là có thể thấy được, đây chỉ vẻn vẹn là một kiện pháp bảo ngũ phẩm mà thôi. Không nên có sức chống cự hung hãn như vậy mới đúng.
Tên này trên người dường như có chút cổ quái... Trong lòng Phiền Ngọc Phỉ thầm nhủ một tiếng.
Nguyên nhân thực sự chỉ có chính Miêu Nghị rõ ràng nhất, Ngịch Lân thương có thể hóa giải hai thành lực đạo. Chiến giáp trên người có thể đánh tan hai thành lực đạo. Bản thân Nghịch Lân thương và chiến giáp trên người đều ẩn chứa năng lượng ngũ phẩm ngăn cản uy lực. Hơn nữa lại thêm tu vi bản thân hắn ngăn cản, cho nên mới chống chọi được một kích này. Nếu không tất sẽ bị thương.
Đột nhiên gặp nạn khiến cho Miêu Nghị kinh hãi quá sức. May mà có hai kiện bảo vật Yêu Nhược Tiên luyện chế cho hắn, thoáng cái ngăn cản gần nửa uy lực của công kích. Nhưng mà thực lực Kim Liên bát phẩm quả thực quá cường hãn. Vẫn đánh bay bản thân hắn, ngay cả dư uy một kích hắn cũng không ngăn được.
Đây là lần đầu tiên hắn đối cứng với một người có tu vi cao như vậy.
Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn khiến cho Miêu Nghị phải nhanh chóng thi pháp khơi thông, dẹp loạn khí huyết trong cơ thể. Rất nhanh thân thể trong hư không đã ổn dịnh lại. Mắt nhìn thấy kim quang trên Nghịch Lân thương sau khi ngăn cản một kích đã ảm đạm. Không nói hai lời, hắn quyết đoán tế ra một khỏa kết đan ngũ phẩm dự bị, trực tiếp nhét vào bên trong thương. Cung cấp năng lượng khôi phục cho bảo thương.
Không nói tới Miêu Nghị nữa. Trong đám người xem cuộc chiến bên ngoài tinh môn có không ít người kinh dị kêu lên một tiếng. Đều có chút kỳ quái, không biết tại sao Miêu Nghị có thể ngăn một kích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...