Khấu Văn Lam chán nản, hắn không muốn đáp ứng. Nhưng mà cũng không có biện pháp. Hắn không có cách nào kháng cự, nếu không hậu quả hắn không thừa nhận được. Vạn nhất đám người Ngưu Hữu Đức không thể còn sống trở về. Vậy hắn ngay cả cơ hội cạnh tranh trong gia tộc cũng không có. Nếu nhường đường thì còn có đường lui.
Chỉ là trong lòng hắn vô cùng bi phẫn, thật vất vả, táng gia bại sản đánh cuộc một lần. Rất nhanh sẽ có cơ hội xuất đầu lộ diện, kết quả lại chẳng khác nào may áo cưới cho người khác. Ngay cả cơ hội xuất đầu lộ diện lần sau không biết như thế nào. Bảo hắn sao có thể cam tâm được chứ?
Mỗi khi nhìn thấy người khác có việc là có thể lĩnh tài nguyên trong gia tộc. Hắn lại chỉ có thể xin từ phụ mẫu, hắn thật không cam lòng.
Cuối cùng trong ánh mắt đồng tình của Khấu Văn Thanh, Khấu Văn Lam chậm rãi quay người, chủ động liên hệ với Khấu Văn Hoàng. Thực sự là làm theo lý trí, bởi vì cơ hội trở về của đám người Ngưu Hữu Đức thực sự quá mờ mịt, hắn không thể không khuất phục sự thực.
Gặp lại Khấu Văn Hoàng, Khấu Văn Hoàng cũng không có nói lời nói quá phận hoặc là ra vẻ gì, ngược lại còn trấn an vài câu. Tỏ vẻ tâm tình của đối phương hắn có thể hiểu được.
Khấu Văn Lam cúi đầu, lấy ra linh tinh liên hệ với Miêu Nghị trước mặt Tam ca, thời gian liên hệ hơi lâu. Bên Miêu Nghị đối với quyết định của hắn như vậy nhất định phải hỏi thêm vài câu.
Sau khi liên hệ, Khấu Văn Lam gật đầu với Khấu Văn Hoàng, tỏ vẻ đã sắp xếp xong.
Tinh thần Khấu Văn Hoàng lập tức chấn động, thoáng cái có thêm bốn đào phạm, đây cũng không phải là số lượng nhỏ. Tổng cộng chỉ có một trăm đào phạm. Như vậy làm cho hy vọng hắn thu được vị trí đầu tiên tăng lên nhiều. Nếu như lấy được thành tích đệ nhất lần khảo hạch này trở về kết quả không cần phải nói...
Vỗ vỗ vai Khấu Văn Lam, hắn cũng lấy ra tinh linh, liên hệ với thuộc hạ của mình, bảo bọn hắn chuẩn bị kịp thời tiếp ứng.
Sau khi nhận được tin tức, Cừu Đãng Hải thông báo cho đồng bạn, Đổng Phong nghe vậy đại hỉ:
- Thoáng cái có thêm bốn đào phạm, trên tay chúng ta có mười lăm người. Có bảy thành nắm chắc rồi. Lại có thêm ba người tới tương trợ, phần thắng của chúng ta khá lớn.
Cừu Đãng Hải thở dài nói:
- Chính bởi vì như vậy, Đại thống lĩnh ở bên ngoài cũng tương trợ lớn như vậy. Nếu như không thu được vi trí đầu tiên, chúng ta càng không có biện pháp báo cáo kết quả.
Mọi người nghe vậy im lặng.
- Đây là chuyện tốt. Có thêm b người tương trợ, chúng ta có thể thuận lợi trở về.
Khống chế Phiên Vân Phúc Vũ thú bay trong tinh không, từ trong miệng Miêu Nghị nghe được tin tức, Từ Đường Nhiên có thể nói là hoan hô, lên tiếng.
- Tốt cái gì mà tốt?
Miêu Nghị nhìn hắn, nói:
- Ngươi nghe cho rõ đây. Đại thống lĩnh chẳng những muốn chúng ta đem đào phạm cho người ta, lại còn muốn chúng ta trợ giúp bọn họ lấy được vị trí thứ nhất.
Mộ Dung Tinh Hoa trầm ngâm nói:
- Cũng nói là chúng ta không thể trực tiếp trở về. Như vậy chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao?
Từ Đường Nhiên lập tức cười khổ không thôi.
Về tình huống cụ thể Khấu Văn Lam cũng không có nói quá rõ ràng. Có câu nói việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài. Trong lúc nhất thời hắn cũng không nói với đám người Miêu Nghị là mình bị tam ca bức bách.
Nếu như hắn đã quyết định giao bốn đào phạm trên tay mình cho tam ca trong gia tộc, Miêu Nghị cũng không có ý kiến gì hết. Có ý kiến cũng vô dụng. Nếu như ngươi kiên trì, sau khi mang bốn đào phạm về thì thế nào chứ? Không hợp ý Khấu Văn Lam, có công cũng là sai lầm. Người ta không chấp nhận phần công lao này, còn làm cái rắm. Làm vậy không phải là ném công lao của Khấu Văn Lam đi sao?
Làm cho Miêu Nghị có chút ý kiến là còn phải giúp đám người Cừu Đãng Hải thu được vị trí đầu tiên. Mấy trăm cao thủ hỗn chiến, bằng vào tu vi của ba người bọn họ quả thực quá nguy hiểm. Thế nhưng đây là chỗ bất đắc dĩ của người làm thủ hạ, ngươi không tòng mệnh cũng không được.
Vốn có nhiều người độ an toàn của ba người Miêu Nghị cũng tăng lên không ít. Thế nhưng đám người Cừu Đãng Hải kia không có chút giao tình gì với bọn họ. Quả thực không thể gửi gắm hy vọng lên đám người này, ai chắc chắn người ta sẽ bảo hộ ngươi chứ? Giới tu hành không quen biết, không có giao tình, ai sẽ vì ngươi mà liều mạng chứ? Tranh giành lợi ích, không thấy lợi không làm. Chuyện này Miêu Nghị hiểu rõ, cho nên trông chờ vào đối phương là chuyện không có khả năng.
Vốn ba người có thể trở về hay không cũng không có nắm chắc quá lớn. Hiện tại còn có thêm việc này, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa, quả thực là muốn bức chết bọn họ.
Mộ Dung Tinh Hoa hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Miêu Nghị nói:
- Còn có thể làm sao nữa? Chúng ta...
Khẽ giật mình, hấn lấy tinh linh từ trong nhẫn trữ vật ra, đây là tin tức từ Khấu Văn Lam.
Khấu Văn Lam dường như cũng phục hồi tinh thần lại, hiển nhiên hắn đã ý thức được vấn đề. Bốn đào phạm nhất định phải giao cho đám người Cừu Đãng Hải, còn lại phải xem tình huống mà định. Nếu như không được thì tự bảo vệ bản thân trước là hơn.
Nghe lời này, cuối cùng trong lòng Miêu Nghị cũng thoải mái hơn chút. Ẻo lả này cuối cùng cũng giống người một chút. Nếu như thực sự không coi thủ hạ là người, vậy thì phải suy nghĩ lại một chút. Miêu Nghị hắn luôn là vậy, người không phụ ta, ta không phụ người. Nếu như người phụ ta, ta tất sẽ phụ người.
Hắn lại đem ý của Khấu Văn Lam chuyển cáo cho hai người còn lại.
Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên nghe vậy ít nhiều cũng thở dài một hơi. Nếu như chỉ đem đào phạm rời khỏi tay, như vậy bọn họ có thể thoát thân hay không cũng không khác lúc có giao ra đào phạm hay không. Chỉ là.... Từ Đường Nhiên hỏi:
- Đại thống lĩnh tạm thời sợ rằng không có biện pháp thăng chức nha?
Ngụ ý là nếu như Khấu Văn Lam không có biện pháp thăng chức, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ.
Mộ Dung Tinh Hoa nói:
- Đến bây giờ ngươi còn nhớ thương chuyện này sao? Trước tiên bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn.
Miêu Nghị nói:
- Nhìn ý này, Khấu gia hẳn đã cho Đại thống lĩnh hứa hẹn gì đó. Đoán chừng cho dù không ở lại Thiên Nguyên tinh thì Khấu gia cũng mang hắn tới phạm vi thế lực của mình, có lẽ sẽ không bị bạc đãi. Ít nhất cấp bậc trước mắt có thể đảm bảo. Đại thống lĩnh làm người không tệ, chắc hẳn cũng không bỏ rơi chúng ta.
Từ Đường Nhiên cười ha hả:
- Điều này cũng đúng.
Lý do rất đơn giản, chỉ cần bảo vệ Khấu Văn Lam không ngã, có chỗ dựa này, bọn họ còn có cơ hội lật mình.
Ngược lại, Mộ Dung Tinh Hoa thì im lặng, chuyện quá rõ ràng. Nàng không phải là người của Khấu Văn Lam, Khấu Văn Lam sẽ mang Ngưu Hữu Đức và Từ Đường Nhiên cùng đi. Sẽ bảo vệ tiền đồ của hai người, nhưng mà chưa chắc đã bảo vệ nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...